Nhìn bộ dạng hống hách của Dương Phàm, ai biết được trước đó tên này đã nói gì.
Vì vậy, lúc này Tiết Đào mới theo bản năng mà nói ra câu này.
Dương Phàm ngây người ra, trợn trừng mắt nhìn về phía Tiết Đào, nói: “Cậu chủ Tiết! Cậu đang nói gì vậy? Có phải
nói sai rồi không?”
“Tôi nói là cậu mau xin lỗi!”, Tiết Đào toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, sau đó tay chỉ về phía Dương Phàm.
Nhà họ Dương phía sau Dương Phàm không phải là hiệp hội thương mại Kim Vận nhưng cũng được coi là gia tộc
lớn của thành phố Thiên Nam.
Vì vậy, khi bị Tiết Đào sỉ nhục trước mặt mọi người, sắc mặt Dương Phàm cũng trầm xuống.
“Cậu chủ Tiết! Cậu phải biết rằng, tôi đang dạy dỗ tên này giúp cậu đấy”.
Nghe thấy vậy, Tiết Đào như sắp khóc đến nơi, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn: “Tôi bảo cậu xin lỗi thì lập tức xin lỗi đi”.
Biểu cảm của Dương Phàm có chút khó coi, nói: “Tôi thấy đầu óc cậu không được tỉnh táo thì phải.

Ở thành phố
Thiên Nam này chưa có ai bắt tôi phải xin lỗi cả”.
Tiết Đào nhìn về phía Dương Phàm, trong lòng ớn lạnh.

Hắn ta biết, hôm nay không bảo vệ được Dương Phàm rồi.
Lúc này, Tiết Đào nhìn Dương Phàm mà ánh mắt như nhìn người chết.
Hắn ta quay đầu lại nhìn Quân Tường rồi khom người, nói: “Xin lỗi anh”.
Thấy Tiết Đào khom người 90 độ, cuối cùng Dương Phàm cũng cảm thấy có gì đó khác thường.
Chẳng trách mà đắc tội với Tiết Đào mà không bị sao.
Hơn nữa, Tiết Đào còn cung kính như vậy…
Sắc mặt Dương Phàm cũng biến đổi, lập tức có cảm giác sợ hãi.
Có thể khiến một trong bốn ác ma của thành phố Thiên Nam như Tiết Đào cúi đầu thì liệu có phải là người bình
thường được không?
“Nhưng, nhà họ Dương của tôi trước nay luôn dĩ hòa vi quý.

Trước đó có nói lung tung thì giờ tôi xin lỗi anh, ngoài ra
nhà họ Dương cũng xin tặng quà hậu hĩnh để tạ lỗi”.

Dương Phàm nói câu rất dễ nghe rồi còn ngoan ngoãn khom
lưng xin lỗi.
Tiết Đào ở bên cạnh nhìn thấy Dương Phàm như vậy thì sắc mặt sầm lại.
Bây giờ mới biết khom người xin lỗi…
Có phải hơi muộn rồi không?
Quân Tường nheo mắt lại rồi từ ghế sofa đứng phắt dậy.
Hai tay anh đút túi áo, ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm nhưng khiến hắn cảm thấy áp lực vô hình.
Dương Phàm tiếp tục nói: “Sau này có chuyện gì, anh cứ nói một tiếng, nhà họ Dương nhất định sẽ không từ”, lúc
này Dương Phàm mới cảm nhận được Quân Tường không tầm thường, giọng nói có chút run rẩy…
Nhưng đã không còn tác dụng nữa rồi.
“Trước đó tôi nói rồi, hôm nay tôi không muốn giết người”, Quân Tường nheo mắt lại nhìn về phía Dương Phàm.
“Nhưng! Hôm nay tôi sẽ phá vỡ suy nghĩ này”, giọng nói Quân Tường lạnh lùng, toát ra hơi thở uy hiếp kinh người.
Dương Phàm lùi về sau một bước, vội quay đầu cầu cứu Tiết Đào.
Nhưng Tiết Đào trực tiếp quay lưng lại mà không thèm nhìn Dương Phàm một cái.
Tiết Đào thầm mắng: “Tự làm tự chịu, Thiên Vương cũng không giúp được cậu đâu”.
Dương Phàm lùi về sau hai bước, biết mình đã gây họa lớn rồi.
Hắn nhìn Quân Tường, cố gắng trấn tĩnh nói: “Xin hãy nể mặt nhà họ Dương của tôi, sau này nhà họ Dương sẽ tạ lễ
hậu hĩnh”.

“Ha ha…”, Quân Tường nheo mắt lại, bật cười.
Dương Phàm cảm thấy lạnh sống lưng.
“Nhà họ Dương?”, Quân Tường vẻ mặt lạnh lùng, cười nói: “Đó là cái thá gì vậy?”
“Thưa anh… Trong tòa cao ốc Kim Vân có quy định…”, Tiết Đào ở bên cạnh cố gắng nói.
Nhưng Quân Tường ánh mắt lạnh lùng quét nhìn, hỏi: “Sao? Anh định ngăn tôi?”
Khí thế lạnh lùng như này khiến Tiết Đào lùi về sau một bước.
“Không không… Tôi chỉ cảm thấy, một nhà họ Dương nhãi nhép không đáng làm bẩn tay anh! Nếu anh không chê thì
tôi nguyện dốc sức vì anh”, Tiết Đào cắn răng, nói.
Dương Phàm lập tức quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiết Đào.
Mặc dù hai người không có quan hệ quá sâu rộng nhưng cũng coi như chơi chung nhóm.

Nhưng giờ Tiết Đào lại đột
nhiên trở mặt.
Hắn ta không nể tình gì mà còn trực tiếp thay Quân Tường xử lý mình?
Biểu cảm của Dương Phàm biến đổi, chưa nói đến Quân Tường mà chỉ riêng nhà họ Tiết đã đủ để nhà họ Dương
gặp tai họa rồi.
“Tiết Đào! Cậu đừng quên tôi và cậu là đồng minh”, lúc này Dương Phàm có chút suy sụp, biểu cảm dữ tợn.
“Ai bảo cậu dây vào người không nên dây”, biểu cảm Tiết Đào nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt lén nhìn về phía Quân Tường, lúc này Tiết Đào càng kiên định quyết tâm của mình.
Quân Tường nghe thấy Tiết Đào nói như vậy rồi nhìn Tiết Đào một cái, sau đó hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt thản
nhiên.
Dương Phàm chậm rãi lùi về sau, đám bạn phía sau cũng sắc mặt đau khổ, không biết nên làm như thế nào?
“Tôi là cậu chủ nhà họ Dương, nếu cậu dám động vào tôi thì nhà họ Tiết sẽ không có kết cục tốt đâu”, sắc mặt
Dương Phàm lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Quân Tường.
“Trước đó là do tôi nói nhầm, giờ tôi xin nhận sai chịu hình phạt, mong anh tha cho tôi”.
Dương Phàm cầu xin, sắc mặt có chút hoảng loạn.
“Bây giờ muốn nhận sai, có phải hơi muộn không?”, Quân Tường không nhìn Dương Phàm mà hỏi lại.
Tiết Đào vỗ tay một cái, quản gia lập tức chạy đến.
“Đưa họ ra khỏi tòa cao ốc Kim Vân, chặt tay rồi đưa lại đây”, Tiết Đào nhắm chặt mắt, nắm chặt nắm đấm.
Đây giống như một canh bạc vậy!
“Cậu không thể đối xử với tôi như vậy được! Tiết Đào!”, Dương Phàm bắt đầu giãy dụa, vẻ mặt kinh hãi nhìn Tiết
Đào.

Nhưng Tiết Đào không nói gì mà giơ tay lên, khoát tay một cái.

Quản gia lập tức gật đầu.
Vô số vệ sĩ nhà họ Tiết đều xông hết lên.

Họ lôi Dương Phàm và đám bạn bè của hắn ném ra khỏi tòa nhà.
“Anh cứ yên tâm! Tôi xử lý xong sẽ lập tức báo cáo với anh”, Tiết Đào cung kính nói với Quân Tường.
Thấy Quân Tường gật đầu, lúc này Tiết Đào mới yên tâm.
“Đưa đi!”
Thấy Tiết Đào nghiêm túc như vậy, cuối cùng Dương Phàm cũng sụp đổ hoàn toàn.
“Tiết Đào! Đồ khốn! Cậu không thể đối xử với tôi như vậy”.
Chương 41: Tôi bỏ ra sáu tỷ mà không biết tên người đó
“Chúng ta là đồng minh, cậu không thể vứt bỏ nghĩa khí như thế”.
“Tha cho tôi đi! Sau này tôi không dám thế nữa”.
Dương Phàm vẻ mặt hoảng loạn rồi điên cuồng giãy dụa.
“Có những người phải trả giá cho sai lầm của mình”, sắc mặt Tiết Đào sầm lại, nói.
Thấy Dương Phàm giãy dụa mà Tiết Đào thấy có chút may mắn.
Cũng may mình tỉnh ngộ kịp thời, nếu không thì chắc chắn mình không sống được qua tối nay.
Dương Phàm đã tuyệt vọng, nhìn Quân Tường, trong giọng nói đầy vẻ sợ hãi và oán hận.
“Rốt cuộc anh là ai mà có thể khiến Tiết Đào làm con chó cho anh”.
Quân Tường khẽ quay đầu lại nhìn về phía Dương Phàm đang không ngừng giãy dụa, sau đó chỉ tay vào Tiết Đào.
Tiết Đào sầm mặt lại, đi đến trước mặt Dương Phàm.
Nhìn hắn không ngừng giãy dụa, Tiết Đào thấp giọng nói: “Tôi bỏ ra sáu tỷ mà còn không được biết tên của người
đó”.
“Cậu! Cứ yên tâm chết đi!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play