“Sao có thể như vậy?”, mặt Tiểu Nhuỵ đầy vẻ không tin nhìn chằm chằm Trương Dương.
Thời gian bên nhau đến hai ba tháng, bình thường xe ô tô hay quần áo của Trương Dương đều là những thứ đồ xa
xỉ, sao lại có thể không có tiền.
“Mày im miệng đi, đừng có nói năng linh tinh”, Trương Dương có chút xấu hổ quá thành giận, nhìn về phía Quân
Tường.
“Ừm, quần áo là đồ siêu fake”.
“Giày là mẫu cũ, hơn nữa còn có chút không vừa chân, hẳn là đi mượn”.
“Cả người, từ trên xuống dưới chỉ có mỗi chiếc thắt lưng là đồ thật nhỉ, tôi đoán nó là hàng lỗi”.
Mắt nhìn của Quân Tường cực kỳ sắc bén, rồi cất tiếng.
Tiểu Nhuỵ bắt đầu đánh giá khắp người Trương Dương.
Quả là như vậy, bình thường không để ý nhưng hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện quả thực là giống như những gì Quân
Tường đã nói.
“Anh…”, Tiểu Nhuỵ nhìn chằm chằm Trương Dương, cơ thể không ngừng lui về phía sau.
“Tiểu Nhuỵ, em nghe anh giải thích”, Trương Dương vội vàng mở miệng giải thích.
“Ngoài ra, sao tôi lại không nghe thấy tin khu đất này cần phải di dời vậy? Anh nói anh đến từ công ty nào cơ?”, Quân
Tường ngồi xuống chiếc ghế dựa, bắt chân chữ ngũ nói với Trương Dương.
“Trương Dương nói anh ta là người của tập đoàn Thôi Thị…”.
“Tập đoàn Thôi Thị đã bị xoá sổ từ tối hôm qua rồi, làm gì còn có Thôi Thị nữa?”, Quân Tường nhìn Trương Dương
cười lạnh lùng.
“Mày… rốt cuộc mày là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, anh là loại người gì mới quan trọng”, Quân Tường lấy điếu thuốc ra đặt lên miệng rồi
châm thuốc.
Trương Dương xấu hổ quá thành giận, siết chặt nắm tay, hai mắt trợn lên nhìn Quân Tường: “Mày muốn chết!”
Đi theo Trương Dương đến đây còn có hơn mười gã đàn em nữa!
“Trương Dương, anh định làm gì?”, Tiểu Nhuỵ nhìn Trương Dương, hai mắt đỏ hồng.
Trương Dương lúc này và Trương Dương mà cô ta biết dường như hai người hoàn toàn khác nhau.
Xé rách vẻ ngoài đẹp đẽ lộ ra bộ mặt thật xấu xa bên trong.
Không còn bộ dạng lịch thiệp nho nhã nữa, mà thay vào đó là bộ dạng của một con sói đói bị ép đến đường cùng.
“Thế nào, lộ bộ mặt thật rồi à?”, Quân Tường nghiêng đầu nhìn về phía Trương Dương, vẫn giữ nụ cười như lúc nãy.
“Mày làm hỏng việc của tao, hôm nay mày đừng mong bước chân ra khỏi đây!”
Vừa nói, ánh mắt của Trương Dương vừa bắn ra vẻ hung ác nhìn chằm chằm Quân Tường.
“Trương Dương… anh đúng là kẻ lừa đảo?”, hai mắt Tiểu Nhuỵ tuôn trào nước mắt, không dám tin tưởng sự thật
trước mắt.
Trương Dương sa sầm mặt không nói gì.
“Nào, để tao xem mày là loại người nào”, Quân Tường cũng có chút tò mò.
“Trần Nộ”.
Trần Nộ đứng ở bên ngoài cửa nhà họ Tô nghe thấy tiếng của Quân Tường thì lập tức đi vào.
“Chiến tôn”.
Quân Tường ngửa người ra phía sau, nhấc tay lên chỉ về phía Trương Dương: “Tìm cục cảnh sát, điều tra một chút
lai lịch của gã”.
“Vâng”, gương mặt Trần Nộ vô cảm, cơ thể to lớn đi về phía Trương Dương.
Chiều cao của Trương Dương mới đến ngực của Trần Nộ, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Nộ, giọng điệu bắt đầu
có chút run rẩy: “Anh… anh định làm cái gì?”
Trần Nộ dứt khoát rút điện thoại ra, một tay khác túm tóc Trương Dương chụp vài kiểu ảnh.
Sự xuất hiện của Trần Nộ cũng khiến cho đám bạn gà chó của Trương Dương sợ mất mật.
Tất cả bọn họ nhìn vào Trần Nộ sau đó run rẩy đứng yên tại chỗ.
Trần Nộ vừa cao to lại vừa cơ bắp trông như thể một con gấu có khuôn mặt người khiến bọn họ cảm thấy vô cùng áp
lực!
Thậm chí có mấy người nhìn thấy tình huống không hay nên bắt đầu âm thầm chuẩn bị bỏ chạy.
“Này, bọn mày có thể thử xem, ai dám bước chân ra khỏi đây nửa bước, tao sẽ đánh gãy chân người đó”, Quân
Tường cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn mà chỉ từ tốn nói.
Đám người định bỏ chạy kia lập tức tái mét mặt mũi ngồi xổm tại chỗ, không dám động đậy nữa
Hôm ở nhà họ Tôn, Dì Tô đã được chứng kiến sự bá đạo của Quân Tường cho nên lúc này cũng đã quen rồi, mà chỉ
quay sang an ủi một chút Tiểu Nhuỵ.
Đại khái khoảng năm phút sau, Trần Nộ ngẩng đầu nhìn về phía Quân Tường: “Chiến tôn, đã tra xong”.
“Nói xem”, Quân Tường đan hai tay vào nhau, đặt lên đầu gối.
“Người này tên là Trương Minh Dương, bí danh Trương Dương, đã từng kết hôn bốn lần, là tội phạm lừa đảo đang bị
truy nã”.
“Người này thường xuyên lấy thân phận là con nhà giàu có hoặc lãnh đạo cấp cao của công ty, sau khi xây dựng mối
quan hệ tình cảm với phụ nữ xong sẽ bắt đầu lừa gạt tài sản và nhà đất, sau đó mang đi cầm cố”.
“Đến nay, số lượng các vụ lừa đảo mà Trương Minh Dương gây ra có khoảng hơn hai mươi vụ, phạm vi thực hiện là
ở rất nhiều thành phố trên lãnh thổ Võ Quốc…”.
Tiểu Nhuỵ vẫn còn đang khóc như mưa, đi thẳng đến trước mặt Trương Dương sau đó quăng cho gã một cái tát
vang dội: “Đồ lừa đảo!”
“Đúng là không thể ngờ, mày lại là một nhân tài”.
Trương Dương biết mình xong đời rồi nên chỉ cúi đầu không nói gì.
“Tiểu Nhuỵ, định giải quyết gã thế nào?”, Quân Tường nhìn về phía Tiểu Nhuỵ dò hỏi.
Tiểu Nhuỵ bị đả kích lớn, chỉ cúi đầu, hai mắt đỏ ngầu: “Em không biết…”.
Quân Tường nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Tiểu Nhuỵ.
Thở dài một cái.
Cuộc đời con người, sống trên đời khoảng ba mươi nghìn ngày, gặp được người đó là duyên tình hay là kiếp nợ.
Ai cũng không thể kể rõ được.
Ngay lập tức mặt anh lạnh đi.
“Tất cả đi ra ngoài vườn quỳ xuống, mỗi người tự vả năm mươi cái”.
Nói xong, xoay đầu qua nhìn về phía Trương Dương: “Gã thì một trăm cái”.
“Sau đó đợi cảnh sát địa phương đến bắt đi”.
“Vâng”.
Một tay Trần Nộ nhấc Trương Dương lên, dứt khoát vứt thẳng ra ngoài sân.
“Con à, may mà nhờ có con, nếu không cuộc đời này em gái Tiểu Nhuỵ con coi như hết, nửa đời sau của dì Tô cũng
chẳng còn hy vọng gì nữa”, dì Tô quay đầu qua thở dài, nhìn Quân Tường nói.
“Mẹ, con xin lỗi, đều tại con nhất thời hồ đồ…”, Tiểu Nhuỵ lau nước mắt nói.
“Hôm nay là sinh nhật dì Tô, đừng nói mấy lời như vậy, không phải mọi thứ vẫn ổn hay sao”, Quân Tường nhìn Tiểu
Nhuỵ nói.
Tiểu Nhuỵ hít mũi mấy cái: “Cảm ơn anh Quân Tường nhé”.
“Đúng rồi, dì Tô, con chuẩn bị quà cho dì”.
Anh từ trong túi áo lấy ra một chiếc chìa khoá của căn biệt thự đặt vào trong tay dì Tô.
“Đây là…”.
“Ngày trước nhờ có dì chăm sóc, sau dì lại chăm sóc cho Hân Hân”, ánh mắt Quân Tường nhìn dì Tô đầy cảm kích.
“Đây là một căn biệt thự, làm quà sinh nhật tặng cho dì Tô”.
Dì Tô đương nhiên biết một căn biệt thự giá bao nhiêu tiền nên lập tức xua tay từ chối: “Cái này quá đáng giá, dì Tô
không thể nhận”.
“Lúc nãy Tiểu Nhuỵ cũng nói là căn nhà này ở không thoải mái, dì Tô đừng coi con như người ngoài, con cũng thế, vì
vậy dì đừng từ chối”.
“Cái này…”.
“Dì Tô, dì nhận đi, rồi mau đi nấu cơm, con đói lắm rồi”.
“Được, vậy dì Tô đi nấu cơm cho con”.
Tiểu Nhuỵ thì ở bên cạnh ngây ra như phỗng nhìn Quân Tường: “Anh Quân Tường, nhiều năm như vậy, anh đi đâu
làm gì?”
“Làm sao?”
“Thế nào mà thay đổi nhiều thế?”, Tiểu Nhuỵ mặt đầy tò mò.
Quân Tường cũng mỉm cười, cơ thể anh từ từ dựa về phía sau: “Những năm này à… thập tử nhất sinh, vết thương
đầy mình”.
“Chịu không biết bao nhiêu vất vả cực nhọc, giờ thì cơ thể đau yếu bệnh tật”.
“Hả? Bởi vì sao chứ?”
Quân Tường khẽ híp mắt, nhớ đến người dân khắp nơi được an cư lạc nghiệp, nghĩ đến núi sông đất nước tươi đẹp,
nghĩ đến Võ Quốc được bình an.
“Bởi vì… đáng giá”.