Ở thành phố Thiên Nam, nhà họ Tôn và nhà họ Tiền có ý nghĩa là gì? Mặc dù không phải là gia tộc đẳng cấp nhất nhưng hai nhà Tôn, Tiền cùng với hai nhà Lý, Vương đều luôn sát cánh
bên nhau, tạo nên sợi dây kết nối không thua kém gì gia tộc hạng một cả.
Chỉ điều này cũng đủ làm chấn động toàn thành phố rồi.

Trong ba lĩnh vực: chính trị, thương mại và quân sự, họ đều
có sức ảnh hưởng lớn.
Nhà họ Tôn luôn thể hiện sự hống hách ở thành phố Thiên Nam, có bao giờ phải chịu nhục như này đâu?
Hai cái tát này khiến không khí nơi này yên tĩnh lạ thường.
Trần Nộ thân hình vạm vỡ, đứng cách 2m sau khi đánh Tôn Thanh Ảnh thì lùi về sau đứng phía sau Quân Tường.
Quân Tường dường như trở thành nhân vật trung tâm của hôn lễ này.

Mặc dù anh không có bất cứ hành động nào
nhưng lại khiến mọi người đều thấy sốc.
Dám tát gia chủ nhà họ Tôn!
Không chỉ có khách quý ở đây mà ngay cả Tôn Thanh Ảnh cũng ôm mặt, nhìn Quân Tường với vẻ mặt không dám
tin.

“Anh dám đánh tôi?”, Tôn Thanh Ảnh nằm mơ cũng không thể ngờ, tên nhà quê này đột nhiên to gan đến mức dám
đánh mình trước mặt mọi người.
Hắn không sợ nhà họ Tôn và nhà họ Tiền ‘phản công’ sao?
“Nếu còn dám nói mấy lời thừa, có tin tôi sẽ giết cô không?”, Quân Tường nghiêng người về phía trước, toát ra sát
khí.
Một nhà họ Tôn nhỏ bé mà dám hống hách? Điều này khiến Quân Tường không còn đủ sức nhẫn nại.
Quân Tường sắc mặt lạnh lùng, khí thế ngút ngàn, dường như có động lực lan tỏa ra xung quanh.
Trần Nộ ở bên cạnh nhìn mà thấy cuồng nhiệt theo.
Đây mới là phong thái của người nắm giữ trong tay hàng triệu vệ binh tinh nhuệ, trấn giữ khu vực biên giới Đại Bắc
của Võ Quốc.
Tôn Thanh Ảnh cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ bị sóng cuốn ra biển lớn, trong chớp mắt đã bị khí thế của
Quân Tường đè bẹp.
Thân người cô ta lùi về sau, ánh mắt hoảng sợ nhìn Quân Tường.
Quân Tường quét nhìn lại như lưỡi dao sắc nhọn, lạnh lùng.
Trong lúc Tôn Thanh Ảnh cảm thấy sắp không kiên trì được thì trên tầng đột nhiên truyền lại giọng nói của một người
đàn ông: “Thật to gan!”
Tôn Thanh Ảnh như người đuối nước vớ được cọc, lập tức nhìn về phía người đàn ông trên tầng với ánh mắt cầu
cứu.
Tiền Chấn của nhà họ Tiền đứng trên cầu thang rồi từng bước đi xuống, mặc vest trắng, ánh mắt khinh bỉ.

Hắn đứng
trước vệ binh tinh nhuệ của Quân Tường mà không có chút sợ hãi, đứng thẳng ưỡn ngực kiêu ngạo.
Tiền Chấn đi lại bên cạnh Tôn Thanh Ảnh rồi ôm cô ta vào ngực, ngẩng đầu nheo mắt nhìn Quân Tường: “Đúng là to
gan! Đã lâu không có kẻ nào dám hỗn xược ở nhà họ Tiền như này”.
“Có ai không biết ở thành phố Thiên Nam nhà họ Tiền một tay che trời?”
“Có ai không biết ở thành phố Thiên Nam nhà họ Tiền mới có tiếng nói?”
“Hôm nay là hôn lễ của tôi, tôi cho anh cơ hội, chỉ cần quỳ xuống dập đầu với tôi ba cái rồi tự đánh gãy một tay thì
chuyện này coi như xong”.
Tiền Chấn mang theo sự kiêu ngạo của gia tộc, ánh mắt khinh bỉ nhìn Quân Tường.
Có Tiền Chấn ra mặt, những người khác có mặt ở đây cũng có dũng khí hơn.
“Nhà họ Tiền ra mặt, người trẻ tuổi này chịu thiệt rồi”.
“Haiz! Tại hắn ngông cuồng quá”.
Mọi người bắt đầu bàn luận, ánh mắt Tiền Chấn đầy kiêu ngạo, dường như đang bố thí cho Quân Tường vậy.

Quân Tường cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Tiền Chấn: “Thật sự đã lâu không có ai dám nói năng với tôi như vậy”.
Lời nói vừa dứt, Trần Nộ ở bên cạnh Quân Tường trực tiếp ra tay.
Anh ta bước về trước rồi nắm chặt lấy Tiền Chấn.
Vệ sĩ ở bên cạnh Tiền Chấn xông lên với ý bảo vệ hắn.
Nhưng, bốn vệ sĩ trước mặt Tiền Chấn dường như đâm vào chiếc xe đang chạy với tốc độ nhanh, tất cả đều bay ra
ngoài.
Một giây sau, cánh tay cơ bắp thô ráp của Trần Nộ xiết chặt cổ Tiền Chấn.
“Giữ lại mạng của hắn!”
“Vâng!”, Trần Nộ nhấc bổng Tiền Chấn lên như đang xách một con chó chết rồi đi đến bên cạnh Quân Tường.
Tiền Chấn sốc nặng trước cảnh tượng này.

Từ nhỏ đến lớn, cứ nhắc đến nhà họ Tiền, có ai không lập tức khom lưng
quỳ gối trước mặt hắn, có ai không dám nghe lời đâu?
Tiền Chấn ra sức giãy dụa, nói: “Tôi là cậu chủ của nhà họ Tiền, các người dám động vào tôi thì… Bố tôi sẽ không
tha cho các người đâu”.
Quân Tường khoát tay, Trần Nộ ở bên cạnh lại lập tức ra tay, bóp chặt cánh tay Tiền Chấn, ngón tay có lực tạo nên
tiếng ken két.

Hai tay của Tiền Chấn bị bóp nát, xương lồi cả ra, máu tươi chảy đầm đìa.
“A…”, Tiền Chấn đau đến mức điên cuồng gào thét.
Trần Nộ vẫn chưa dừng lại mà nhấc chân lên đá vào đầu gối của Tiền Chấn.
Một giây trước hắn còn phong độ hống hách, một giây sau đã thành kẻ tàn phế nằm trên đất, đau đớn lăn lộn.
Quân Tường từ trên cao nhìn xuống Tiền Chấn dường như đang nhìn con kiến.
“Có rất ít người dám hỗn xược với tôi như vậy”, Quân Tường giọng điệu bình thản, nhìn Tiền Chấn không có chút
biểu cảm gì.
Sau đó anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tôn Thanh Ảnh.
“Nói!”, một chữ mà như nặng ngàn cân đập lên người Tôn Thanh Ảnh.
Trên khuôn mặt kiều diễm của Tôn Thanh Ảnh lúc này đã tái nhợt, thân thể run rẩy nhìn Quân Tường rồi chậm rãi lùi
về sau.
Cô ta có nằm mơ cũng không thể ngờ, chồng sắp cưới nghèo rớt của Khương Hân năm đó, hôm nay lại khủng bố
thế này.
Nhìn thấy Tôn Thanh Ảnh do dự, Quân Tường nhấc chân lên đá vào ngực Tiền Chấn.
Bụp!

Anh đá rất mạnh khiến cho Tiền Chấn vốn đang giãy dụa trên đất giờ đây đau ngực, nôn ra ngụm máu tươi rồi trợn
trừng mắt lên.

Không bao lâu sau liền không có động tĩnh gì nữa.
“Tôi nói! Tôi nói!”, Tôn Thanh Ảnh thấy Quân Tường dường như sắp giết chết Tiền Chấn nên sắc mặt tái nhợt, vội lên
tiếng.
“Nếu như nói dối, tôi sẽ khiến cả nhà họ Tôn của cô phải đền mạng”, Quân Tường khí thế hùng hồn, giọng nói lạnh
lùng.
“Khương Hân đã gả cho người khác rồi”, Tôn Thanh Ảnh buột miệng nói.
“Cô… Cô… Nói… Dối”, Quân Tường đi về trước một bước rồi giơ tay ấn một cánh tay của Tôn Thanh Ảnh.
Tôn Thanh Ảnh đau đến nỗi nước mắt rơi lã chã nhưng vẫn nói với giọng chắc chắn: “Tôi không nói dối…”.
“Đúng là cô ta nói dối”, phía sau Tôn Thanh Ảnh đột nhiên có một người phụ nữ tóc bạc xông ra, nhìn Quân Tường
mà giàn giụa nước mắt.
Mặc dù xa cách nhiều năm nhưng Quân Tường ngay lập tức nhận ra thân phận của người này.
“Dì Tô!”, Quân Tường đi về trước một bước rồi đỡ dì Tô.
Năm đó đính hôn với Khương Hân chính là dì Tô giới thiệu cho người quen nhau.

Sau đó hai người ở chung là ở
trong nhà dì Tô và coi như hàng xóm của bà ấy.
Dì Tô nhìn thấy Quân Tường, giọt nước mắt kích động lăn xuống, nắm chặt tay Quân Tường.
“Dì cứ tưởng không đợi được con nữa… Cuối cùng cũng đợi được rồi”, dì Tô ôm Quân Tường, khóc lóc không
ngừng.
Bà ấy vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nước mắt lã chã nhìn Quân Tường: “Sau khi con đi, chính cô ta đã hãm hại Hân
Hân, Hân Hân bị cô ta ức hiếp… Thê thảm lắm”, dì Tô bắt đầu khóc lóc kể lể.
Quân Tường chau mày lại, ánh mắt nhìn Tôn Thanh Ảnh càng lúc càng lạnh lùng.
“Dì Tô! Dì kể thật kỹ lưỡng cho con nghe được không…”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play