Lúc Vân Phó về cả người ốm đi rất nhiều, vì cơn gió lạnh giá của ngày đông nên mặt của hắn còn tróc cả da, nhìn trông tiều tụy vô cùng.

“Lần này ngài thật sự giúp ta một việc lớn đấy!” Lâm Dao cảm kích nói.

Vân Phó tự hào ưỡn ngực, nhoẻn miệng cười tươi, để lộ ra hàm răng trắng như vỏ sò, trông xinh đẹp vô cùng, mà nụ cười rực rỡ đó tựa như nắng hạ tháng sáu chói chang, vừa ấm áp vừa rực rỡ như có thể chiếu rọi vào tận đáy lòng người khác.

Lâm Dao không kìm được mà cũng cười theo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play