“Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây.”

Mặc dù tiểu nhị cảm thấy Lâm Dao là nữ tử, nhưng giọng điệu của nàng rất lớn nên hắn ta hơi lưỡng lự một chút mới mời Lâm Dao đi vào trong thính đường uống trà, lúc này mới đi gọi chưởng quầy.

Vạn Ký có tiếng tăm lâu đời, chỉ là càng ngày càng tệ, mãi cho đến mười mấy năm trước, gia chủ Vạn Uẩn bỗng truyền vị trí gia chủ cho đứa con trai riêng Vạn Kinh, sau đó chẳng tiếc công nâng đỡ. Lúc ấy nghe bảo tiếng oán hờn khắp nơi, gia chủ phu nhân không nhịn nổi cơn đau này nên đã nuốt vàng tự sát, con trai lớn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Vạn Uẩn. Nhưng rồi, cho dù thế nào thì Vạn Uẩn cũng không nhìn lầm người, Vạn Kinh chỉ dùng vài chục năm đã có thể cứu sống Vạn Ký.

Lâm Dao thầm nghĩ ít nhất chưởng quầy cũng là nam nhân trung niên, ai ngờ người tới là nam tử trẻ tuổi chưa đến hai mươi. Hắn mặc trường bào bằng vải gấm thêu hoa văn cây xương bồ cực kì bình thường, quấn một chiếc khăn vuông nở nụ cười ngại ngùng. Nhìn rất giống người mới vào nghề.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play