Ánh mặt trời buổi chạng vạng buông xuống phía đằng Tây, ráng chiều chiếu xuống sân tạo nên một dãy đỏ hồng quanh co khúc khuỷu.

Hoàng đế mặc chiếc áo choàng gấm màu xanh nhạt, cổ áo tròn thêu một vòng hoa văn, thắt lưng thắt dây lụa có hoa văn cùng một kiểu, trên cổ đeo cặp dây chuyền ngọc hình long phụng, cả cơ thể tựa như được mạ một lớp vàng sáng chói, chào đón ánh hoàng hôn dần buông xuống phía sau, giẫm từng bước lên đám mây đỏ mà đi đến.

Cuối cùng Lâm Dao cũng hiểu ra vì sao Mậu Xuân lại nói người này không giống với tên Lục gia háo sắc như sinh mạng ở phủ Ninh Quốc công trong lời đồn kia rồi, trái ngược hoàn toàn với lời đồn kia, Hoàng đế khôi ngô tuấn tú, hơn nữa không biết vì sao khi nhìn vào lại vô thức khiến người ta cảm thấy nể sợ, chắc hẳn là vì vẻ uy nghiêm của bậc cao nhân toát ra từ trên người người này.

So với Vân Phó mù tịt về đối nhân xử thế, người này mới giống công tử đến từ phủ Ninh Quốc công, không đúng, với dáng vẻ và thần thái này thì e rằng có nói hắn là Ninh Quốc công cũng có người tin luôn ấy chứ.

Hoàng đế liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Dao đang hòa lẫn giữa đám người, trong đơn xin hòa ly nàng nói mình tuổi già xấu xí, nhưng người phụ nữ trước mặt này đây dù ăn mặc giản dị, cũng không thể che giấu được tướng mạo xinh đẹp của nàng, về mặt tuổi tác... tuổi của nàng cũng chỉ mới vào thời kì trổ hoa mà thôi, thanh xuân đẹp đẽ của thiếu nữ tựa như nụ hoa mới chớm nở, thời kì trổ hoa của phụ nữ đã có chồng thì không giống với một thiếu nữ duyên dáng, đầy ý vị nữa rồi, giống như một hũ rượu lâu năm, nhìn sơ thì có vẻ tầm thường, nhưng lúc nếm thử lại cảm thấy dư vị vô tận.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play