Thái hậu biết Hoàng đế lại ra ngoài cho khuây khỏa nên cũng không cản trở gì, chỉ nói: “Đừng đi quá xa, biệt viện ở núi Tụ Phật, Trúc Viên ở Thạch Bích Nguyên, rồi cả trường săn Bảo Hòa nữa, những nơi này đều rất tốt, lại còn gần, có gì thì cũng quay về kịp lúc.” Bà lại bắt đầu căn dặn việc ăn uống ngủ nghỉ của Hoàng đế: “Ra ngoài phải đưa theo thị vệ, phải dùng bữa đúng giờ… hình như Thượng Chân bên cạnh con năm sau phải xuất cung rồi nhỉ?”

“Dạ.”

Thái hậu bảo: “Năm ngoái có vài người mới mới vào cung, nhìn cũng không tệ, vừa hay đã dạy dỗ từ trước, lần này con đưa theo ra ngoài đi.”

Hoàng đế bảo: “Mẫu hậu, trẫm thật sự không có tâm trạng.”

Thái hậu lập tức không nói nên lời, nguyên Hoàng hậu và Hoàng đế là phu thê niên thiếu, sinh hạ hai ái nữ nhưng lại không may chết yểu, Hoàng hậu quá đau buồn nên không chống đỡ được mà qua đời vì bạo bệnh, sau này Hoàng đế lại cưới cô nương Kim gia nghe bảo sinh đẻ tốt, nàng cũng rất giỏi giang, vừa nhập cung năm đầu tiên đã mang thai rồi, ai ngờ cuối cùng lại khó sinh, một xác hai mạng.

Hoàng đế vẫn chưa mở lòng được, Thái hậu cũng không dám dồn ép quá, bảo: “Haiz, tùy con vậy.”

Hoàng đế bảo: “Hài nhi bất hiếu, để người lo lắng rồi.”

Thái hậu vì lễ phật nên ăn mặc rất mộc mạc, cách bày trí trong phòng cũng rất đơn giản, thần thái cũng rất từ tốn, duy chỉ khi nghe thấy câu này, trên gương mặt bà mới xuất hiện biểu cảm, bảo: “Con là con của ta, lo lắng cho con chẳng phải là điều đương nhiên sao? Huống hồ chi con là vua một nước, thân phận tôn quý, ta thân là Thái hậu, nên giúp đỡ con thật tốt mới đúng.”

Hoàng đế muốn nói thêm gì đó nhưng thật sự không giỏi ăn nói, nên cuối cùng chỉ đành bảo: “Người bảo trọng.”

Đợi sau khi Hoàng đế rời đi, Lã ma ma bước vào, bà ấy vừa thay Thái hậu đi tiễn Hoàng đế, có thể thấy địa vị của bà ấy ở cung Thọ Dương này, là người mà Thái hậu tin tưởng nhất.

Lã ma ma bảo: “Bệ hạ vẫn lo lắng cho nương nương, trên đường cứ mãi dặn dò nô tỳ phải hầu hạ Thái hậu nương nương thật tốt.”

Thái hậu: “Tính cách con ta làm sao ta không biết được, ngươi đang dỗ ta thôi.”

“Nô tỳ không dám nói dối, là thật đấy.” Lã ma ma vội giải thích, bào: “Bệ hạ bảo Thái hậu người ốm đi rất nhiều, tuy là vì lễ phật nên không thể ăn mặn, nhưng tổ yến, canh sâm phải dâng lên, nhất định phải trông chừng người uống, lại bảo khí trời sắp trở lạnh, đem mấy tấm da năm ngoái Bệ hạ săn được đi làm áo choàng lông cho người, vừa ấm lại vừa nhẹ.”

Thái hậu bảo: “Sao lại không nói trước mặt ta.” Tuy là nói thế, nhưng trên mặt chan chứa vẻ đủ đầy.

Lã ma ma thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, cặp mẫu tử này, một người hướng nội không thích nói chuyện, một người lại xem trọng quy tắc, cho dù có yêu thương cũng chỉ đặt trong lòng, làm dáng không nói ra… thật khổ cho bà ấy mà, lần nào cũng phải làm loa truyền tin.

“Đến giờ rồi đúng không?” Thái hậu đột nhiên bào.

Lã ma ma bỗng nghiêm nghị, nói: “Nương nương, nô tỳ đi lấy cống phẩm.”

Một lát sau, Thái hậu mặc trang phục mộc mạc, Lã ma ma bưng theo cống phẩm, hai người một trước một sau bước vào một phật đường nhỏ, có cung nữ đứng ngoài đóng cửa lại, ai cũng biết khi Thái hậu cung phụng bồ tát thì không cho phép ai bước vào.

Hai người bước vào trong, bên trong có một tượng phật làm bằng vàng rất lớn, Thái hậu bái lạy phật, đặt cống phẩm lên, sau đó Lã ma ma kéo viên hồng bảo thạch được khảm nạm trên tượng phật, vậy mà tượng phật lại từ từ lùi về phía sau, sau đó xuất hiện một cái hang cỡ bề ngang của một người.

Men theo chiếc cầu thang đá trong hang thì sẽ đến một căn mật thất.

Bên trong rất ôi thối, Thái hậu bịt mũi lại, bước đến một cái thùng gỗ, Lã ma ma mở nắp ra, điều khiến người ta giật mình là trong thùng gỗ đó lại có một nhân trư*.

(*: Từ chuyện Lữ Thái hậu hành hạ Thích phu nhân, nhân trư là người bị chặt tay chặt chân, móc mắt, đốt tai và được đặt trong nhà xí)

Đó là một nữ nhân tóc tai rối bù, ốm chỉ còn da bọc xương, từ đường nét trên gương mặt bà ta là có thể loáng thoáng nhìn ra được, lúc còn trẻ bà ta có dung mạo xuất chúng biết chừng nào.

“Trinh Nương, ba, bốn ngày không ăn gì rồi, đói rồi phải không?” Thái hậu dường như đã quen với việc này, bảo: “Đây là trái cây mà ngươi thích nhất, còn có kẹo mạch nha, ngươi có muốn nếm thử không?”

Lã ma ma bưng chiếc mâm đặt ngay trước mặt nữ tử đó.

Nữ nhân ấy gào thét: “Đưa cho ta.”

Lã ma ma cầm một viên kẹo nhét vào miệng nữ nhân ấy, bà ta thèm thuồng ăn viên kẹo đó, nhưng lại nghe Thái hậu nói: “Chỉ cần ngươi nói ra nội ứng trong cung, ta sẽ để ngươi ăn cơm đàng hoàng.”

Nữ nhân ấy cười một cách điên cuồng, bảo: “Sốt ruột rồi à, Tam công chúa đó của ngươi có phải lại không ổn nữa rồi không? Ha ha ha…” Sau đó nhổ nước bọt về hướng của Thái hậu, hung hăng gào lên: “Vân Phù Dung, ngươi hại chết con ta, lại khiến ta người không ra người, ma không ra ma, ta muốn ngươi phải tuyệt tử tuyệt tôn.”



Lúc Hoàng đế vừa đến biệt viện, vừa hay thấy Vân Ngũ gia vừa từ nhà hàng xóm về, thần sắc mãn nguyện, miệng còn lẩm bẩm hát, nhìn rất tiêu dao tự tại.

“Lục gia, ngài về rồi à.” Lý Hiện bảo.

Câu này thật sự khiến Vân Ngũ gia, à không là Vân Lục gia mới phải, bị dọa cho chết khiếp, hắn kinh ngạc nói: “Lý tổng quản?” lại nhìn đằng sau Lý Hiện, quả nhiên thấy Hoàng đế đang sừng sững tại đấy, hắn mặc một chiếc áo khoác cổ tròn đường viền gợn sóng bình thường, thắt dải lụa màu xanh đen, dáng người cao ốm hòa vào hàng trúc đốm phía sau, vô cùng tuấn tú thanh tao.

Vân Phó lập tức đứng thẳng người, chột dạ hỏi: “Bệ hạ, sao người lại đến đây?”

“Nếu trẫm còn không đến thì đệ sẽ gây ra chuyện gì nữa đây.” Hoàng đế nói.

“Chuyện gì ạ?”

Vân Phó cảm thấy mấy ngày nay mình rất vui, tài nấu nướng mà phụ mẫu, các huynh trưởng hắn cảm thấy vô dụng đó, trong mắt Lâm Dao lại là tài năng hiếm có, hai người cùng nhau nghiên cứu thực đơn, sau khi làm xong thì cùng nhau nếm thử, thật sự cảm giác như bản thân tạo nên thành tựu, đây là điều mà hắn chưa từng có được trước đó.

“Ai yo, Lục gia à, ngài thật là hồ đồ.” Lý Hiện bảo: “Phu nhân nhà bên cạnh là ai? Là hạ đường thê* của Vương thượng thư đấy, còn ngài? Nô tài nói một câu khó nghe, danh tiếng của ngài trong kinh thành không được tốt lắm, nếu để người khác nhìn thấy, ngài và vị phu nhân đó suốt ngày ở cạnh nhau, ngài đoán xem họ sẽ nói gì?”

(*: Là từ cổ xưa chỉ người vợ hợp pháp nhưng đã ly hôn)

Vân Phó rất rõ ràng là sớm đã nghĩ đến vấn đề này, hắn cười xảo quyệt, dáng vẻ rất tự đắc: “Vậy nên ta đã nói với Lâm phu nhân ta là Vân Ngũ gia của phủ Ninh Quốc công!”

Lý Hiện: “…”

Mây đen che kín cả bầu trời, trời đổ mưa xuống, giọt mưa to như hạt đậu rơi trên lối đi được lót đá phát ra âm thanh “tí tách tí tách”, nhưng lát sau thì mưa càng to hơn.

Trong nhà, Hoàng đế ngồi vào chiếc ghế bành, đón lấy chiếc khăn mà Thượng Chân đưa lau đi những giọt nước mưa trên mái tóc, vừa nãy mưa đột ngột quá, nhất thời không kịp tránh, nên bị dính một tí mưa.

Lý Hiện bưng trà gừng đến, bảo: “Bệ hạ, Lục gia, mau uống một ly khử lạnh đi.”

Vừa nãy Vân Phó đã cảm giác bầu không khí có chút nghiêm nghị rồi, hắn e dè bưng chén trà lên, thổi nhẹ một cái rồi nhấp một ngụm, sau đó lén nhìn Hoàng đế một cái.

Hoàng đế vừa tức giận vừa buồn cừa, hắn lắc đầu.

Lý Hiện cũng rất bất lực, hắn cảm thấy Vân Phó thật sự có hơi ngây thơ mà, bảo: “Lục gia à, ngài nói với Lâm phu nhân ngài là Vân Ngũ gia thì có tác dụng gì chứ? Những người nói xiên nói xỏ kia chẳng lẽ cũng sẽ xem ngài là Vân Ngũ gia sao? Họ đâu phải không biết ngài đâu!”

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play