Trong sảnh vô cùng im lặng, lâu lâu chỉ nghe tiếng bước chân của các nha hoàn đang đi lại bên ngoài, Lâm Dao ngồi trên chiếc ghế thái sư có lót một tấm đệm bông dày, tay bưng chén trà, nhưng gương mặt nàng lại như không uống nổi chén trà này, nhìn Vương Chính Trạch với ánh mắt kinh ngạc, không kìm lòng được mà hỏi: “Vương đại nhân, có phải đại nhân đã sốt đến nỗi hồ đồ rồi không?”

Có thể thấy Vương Chính Trạch có hơi gượng gạo, cũng có vài phần thẹn quá hóa giận, bảo: “Ta bảo đứa con trong bụng nàng, ta nhận, bất luận là trai hay gái thì đều có thể nhận ta làm cha. Có điều, nếu là con trai thì không thể kế thừa gia nghiệp của Vương gia bọn ta được, nhưng nàng cứ yên tâm, ta không bạc đãi đứa nhỏ đâu.”

Lâm Dao không nhịn được nữa mà bỏ chén trà xuống, bảo: “Ha, khiến đại nhân tốn công rồi, nhưng đa tạ ý tốt của đại nhân, ta và đại nhân duyên đã tận.” Nói xong, nàng liền quay ra bảo với Mậu Xuân: “Tiễn khách đi.”

Vương Chính Trạch thấy Mậu Xuân bước đến, nhất thời sự thẹn thùng và sự tức giận giao nhau, hắn ta thấy cái bụng to to kia của Lâm Dao thì lại nghĩ đến đứa nhỏ bị sảy thai ngày đó… Nếu như lúc đó hắn ta chịu tận tâm tí thì có khi nào mọi thứ sẽ khác?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play