Sau khi Quốc công phu nhân rời đi, một mình Thái hậu ngồi ngây người rất lâu. Lã ma ma thấy ánh mắt Thái hậu vẫn nhìn mãi vào bức tranh thêu kia, nhìn qua nhìn lại vài lần, không hiểu nguyên do là gì. Nhưng nhìn thần sắc Thái hậu có vẻ không đúng nên bà ta cũng không dám hỏi nhiều. Đợi một hồi lâu bà ta mới nghe thấy Thái hậu đột nhiên lên tiếng, giọng điệu âm trầm: “Giả bộ thuần khiết thanh cao, không chịu sỉ nhục để lấy lòng Bệ hạ. Thần thái của nàng ta lúc đó còn hơn cả trinh tiết liệt nữ, cuối cùng tranh nàng ta nhận là của mình làm hóa ra lại do người khác làm, ha ha ha.”

Lã ma ma suy nghĩ cặn kẽ tiền căn hậu quả, thoáng cái đã hiểu ra.

Thái hậu đứng lên, nói: “Bày bút mực ra cho ta.”

Lúc trước Tề Như Trân bị Thái hậu gần như là đuổi ra khỏi cung, cho nên sống trong kinh thành cũng khá chật vật. Lã ma ma cảm thấy nếu là bà ta thì chắc hẳn đã không chịu nổi mà đi về rồi. Kết quả Tề Như Trân lại thường xuyên đến phủ Quốc công. Nhưng thường xuyên qua lại ngoài có thêm vài cái tin đồn thì còn có tác dụng gì? Thái hậu vừa gọi Quốc công phu nhân vào cung một lần, Quốc công phu nhân cũng không dám tiếp tục mời Tề Như Trân đến làm khách nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play