Vân Phó vốn định chuồn đi trước khi đến lễ mừng thọ của Quốc công phu nhân. Nhưng nhờ sự giúp đỡ của Lâm Dao nên tất nhiên hắn cũng đã có quà tặng rồi. Hơn nữa, vì bức thêu này quá mức xuất sắc nên ngược lại hắn càng chờ mong đến ngày mừng thọ hơn. Ở trong nhà, hắn vẫn luôn không được hoan nghênh, mọi người luôn nói hắn làm việc không tập trung, cực kỳ không đáng tin cậy. Vì vậy, hắn muốn mượn món lễ vật này để nở mày nở mặt một phen.
Vậy nên, vốn dĩ mấy ngày nay hắn phải trở về Tây Bắc nhưng lại nói với phụ thân mình muốn chờ qua lễ mừng thọ của mẫu thân rồi mới đi.
Ban đầu Quốc công gia còn bán tín bán nghi, nhưng sau đó khi nhìn thấy món quà của Vân Phó, chỉ mới liếc mắt thôi ông đã nhận ra đây là đồ xuất ra từ trong tay nghệ nhân có tiếng. Trong lòng ông nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lúc này mới cảm thấy cuối cùng Vân Phó đã trưởng thành, đã biết thương mẫu thân rồi. Ông lập tức vui vẻ đồng ý, chỉ cần đánh tiếng báo cho bên bộ binh là xong thôi.
Quốc công phu nhân không thích khoa trương, hơn nữa vì Quốc công gia là quốc cữu nên bà lại càng khiêm tốn hơn. Vậy nên bà chỉ tổ chức một buổi gia yến. Nhưng vì trong phủ Quốc công con cháu đông đúc, lại đã có thêm thế hệ tôn tử tôn nữ và các thân thích thân thiết đến nên trong gia yến cũng có ít nhất mấy chục người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT