*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngã xuống đất rồi, nhưng sao lại không đau nhỉ?
Vương Kết Hương mở một con mắt ra.
“Úi chà.” Một cục tròn màu đen có lông trắng bao quanh chiếm cứ tầm nhìn của cô.
Cô múa may đôi tay, tránh ra xa một tí, nhìn thấy đôi mắt hai mí quen thuộc đánh phấn mắt màu vàng…… Chú thỏ đang đứng gần mặt cô, chống cằm nhìn cô chăm chú, trông rõ là trầm tư.
Lại về đảo Thỏ Con.
Đây đã là lần thứ hai, nhưng Vương Kết Hương vẫn chưa quen với phương thức chuyển cảnh quá nhanh này.
“Mắc gì đứng nhìn tôi gần thế? Anh có biết anh dọa tôi hú vía rồi không?”
“Biết,” thỏ ta ranh mãnh nói: “Thấy rồi.”
“Chung cư biến mất, vậy là qua “cửa game” của cô rồi hả?” Thỏ ta nói từ này đến là ngượng nghịu, nhưng cũng không sai. Xem ra trong lúc cô đi, chú thỏ đã nghiền ngẫm những gì cô từng nói.
“Đúng vậy.” Vương Kết Hương cho thỏ ta xem chiếc chìa khóa trong tay cô.
Hai bên nhìn nhau lom lom.
“Ờm,” Ân Hiển mở miệng trước: “Không kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra trong nhà à?”
“À!” Vương Kết Hương bẻ ngón tay kể cho thỏ ta: “Đầu tiên tôi gặp phụ huynh của anh.”
“Họ có hài lòng với cô không?”
“Cái gì đấy. Có phải kiểu gặp mặt ra mắt kia đâu? Gặp nhau đơn thuần thôi.”
Lại nói, đây cũng là lần đầu tiên Vương Kết Hương gặp gia đình của Ân Hiển.
Trước kia cô từng ảo tưởng rất nhiều về lần đầu tiên ra mắt gia đình anh ta, cô sẽ thể hiện bản thân mình nhã nhặn ngoan ngoãn săn sóc ra sao. Không ngờ, lần đầu gặp bố anh ta, cô lại chửi ông bô anh ta sa sả.
Cô thở dài, kể lại kỹ càng tỉ mỉ những chuyện gặp được trong căn nhà ấy cho Ân Hiển,.
*
“Cũng giống lần trước, những chuyện cô nói từng xảy ra rồi. Nhưng tôi của khi ấy không gặp được cô.”
Ân Hiển xa cách như một người ngoài cuộc.
Anh ta cũng thực sự chưa từng tham dự phần mà Vương Kết Hương đã tương tác với mình.
“Tôi vẫn không thể tìm được mối liên hệ giữa hòn đảo này, những căn nhà trên đảo, và việc tôi bị nhốt lại đây.”
Vương Kết Hương nâng cặp mắt kính không tồn tại, trưng ra biểu cảm thông thái.
Ân Hiển nói anh ta không tìm được, vậy thì đã đến thời khắc phát huy tự do của thám tử thông minh Kết Hương rồi.
“Tôi đã vào hai căn nhà, một cái thời anh bé xíu, một cái thời anh học cấp một. Điểm chung là tôi đều gặp anh lúc anh không vui. Nói thật, Ân Hiển, vì nhìn thấy anh như thế, tôi mới hiểu anh sâu sắc hơn.
“Ngày chúng ta còn yêu nhau, tôi vẫn luôn băn khoăn tại sao lại có người như anh trên đời. Làm người ta thấy ghét, không nói được câu nào tử tế. Người khác làm sai một chuyện, anh nhất quyết không cho họ bất kì cơ hội đền bù nào, phủ định họ hoàn toàn. Giàu lòng tự tôn, không bao giờ chịu thua, không ga lăng, thiếu lãng mạn, hãm tài……”
Vương Kết Hương càng nói càng hăng máu, Ân Hiển nhắc nhở cô: “Có phải cô tả khuyết điểm hơi bị dài rồi không?”
“Được, vậy tôi cắt bớt nó đi, quay lại mối liên hệ mà anh hỏi.
“Vẫn so sánh với game nhé. Nhiệm vụ chính của chúng ta trên đảo Thỏ Con là giải cứu anh ra ngoài. Sau khi tôi vào ván game, anh sẽ offline hoàn toàn, không có tiến triển hay lên level gì cả. Khi tôi qua ván, căn nhà biến mất, nếu người được hưởng kinh nghiệm và khen thưởng không phải anh, thì chỉ có thể là tôi.”
Ân Hiển nhíu lông mày thỏ: “Trước kia cô còn bảo tôi là máy chủ cơ mà.”
“Ai mà biết được,” Vương Kết Hương bĩu môi: “Cũng có thể anh chỉ là công cụ mở ván mới thôi.”
“Nói thật đi, có phải cô vừa mới nghĩ ra không?” Thỏ ta nghi ngờ.
“Đúng vậy, tôi nói bừa đấy.” Cô thừa nhận.
Dù đã biết Vương Kết Hương không đáng tin cậy từ lâu, Ân Hiển vẫn kiên nhẫn nghe hết kết luận của cô.
“Dựa theo phân tích của cô, kinh nghiệm và phần thưởng mà cô nhận được là gì?”
Kết Hương thông thái mặt không đổi sắc: “Sau khi hiểu thêm về anh, tình cảm của tôi với anh sẽ từ không thành có, thay đổi chóng mặt. Tôi sẽ trở thành tình yêu đích thực của anh. Sau khi tất cả các căn nhà biến mất, tôi sẽ trao anh một nụ hôn tình yêu đích thực. Anh được giải cứu thành công, biến từ thỏ thành người, full máu quay về thế giới của nhân loại.”
Ánh mắt Thỏ Hiện nhìn cô bỗng sâu thẳm thêm, đôi mắt hai mí nheo thành một mí.
“Hóa ra hai chúng ta không phải tình yêu đích thực sao?”
Vương Kết Hương cười nhạo: “Chắc chắn không phải rồi.”
Chú thỏ nhấc chân, chạy một bước lấy đà.
Khóe miệng cô giần giật, vẫn giữ biểu cảm khoa trương, trơ mắt nhìn thỏ ta nhảy lên.
Chú thỏ đụng trúng môi cô không trật tí nào.
Vương Kết Hương thậm chí còn bị râu thỏ chọc vào mặt.
Trong khoảnh khắc ấy, điều đầu tiên cô nghĩ đến là: “Hài thật, Ân Hiển hôn mình mà còn phải chạy lấy đà”, sau đó cô nghĩ: “Tên tiểu nhân đê tiện Ân Hiển này, ít nhất phải có sự đồng ý của mình rồi mới được hôn chứ”.
Sau đó, Vương Kết Hương mới bất ngờ phát hiện ra, dù thời gian địa điểm đều chả ra sao, nhưng đây hoàn toàn có thể coi là một nụ hôn.
Một nụ hôn nóng vội và không lãng mạn.
Một nụ hôn tâm không cam tình không nguyện đã xong xuôi.
Chỗ thất bại nhất của nụ hôn này là, Ân Hiển không trở về hình người.
Hôn xong, thỏ ta múa may hai vuốt trong không trung, muốn bắt lấy thứ gì để ngăn mình không rơi thẳng xuống đất.
Thỏ ta kéo tóc cô.
“Nguy hiểm thật, suýt thì ngã.” Con thỏ béo an toàn tiếp đất, vẫn còn hú hồn hú vía
Thỏ ta ngẩng đầu, thấy một ma nữ tóc rủ trước trán đang hung tợn trừng mắt nhìn mình.
“Ân Hiển, anh đi chết đi.”
Cô xách hai tai thỏ ta lên, giận dữ hét lên: “Tôi biết ngay mà! Anh chưa bao giờ đủ yêu tôi, đồ rác rưởi!”
Chú thỏ vùng vẫy hai chân giữa không trung, lắc trước lắc sau.
“Cũng có thể là cô không đủ yêu tôi đấy,” Thỏ ta vặc lại hết sức đúng lý hợp tình: “Mới nãy chính cô đã nói còn gì, từ không thành có.”
“Có lẽ yêu cầu qua cửa không phải là nụ hôn tình yêu đích thực rồi.”
“Có lẽ muốn qua cửa thì phải tu luyện thành tình yêu đích thực như cô nói đấy.”
Hai người đồng thời mở miệng, không hẹn mà cùng xuống nước cho nhau.
“Hừ.” Vương Kết Hương buông tay ra, tạm tha cho anh.
Nói qua nói lại, họ lại nhìn chiếc chìa khóa trong tay cô.
Vẫn phải đi vào ngôi nhà khác thôi.
“Ngẫm lại thì, có đường tắt không nhỉ? Kiểu nạp tiền tăng level nhanh hơn, có trick để qua cửa lẹ lẹ ý?”
Trên đảo có tổng cộng năm căn nhà, giờ còn ba căn. Nhìn tình hình này, có vẻ những ngôi nhà kia chứa toàn trải nghiệm không vui của Ân Hiển, đi vào chỗ không vui tóm lại luôn khiến mình cảm thấy nặng nề.
Vương Kết Hương và Ân Hiển nhìn nhau.
Đột nhiên mắt cô sáng ngời, cô vỗ đầu mình bôm bốp.
“Tôi cũng phải khen chính tôi luôn: đúng là mình thông minh khủng con nhà bà khiếp.”
Thấy cô hưng phấn thế này, Ân Hiển rướn tai lên: “Cô nghĩ ra gì rồi?”
“Cứ làm thẳng nhiệm vụ chính thôi! Anh ra được khỏi đảo không phải là xong việc rồi à.”
Vương Kết Hương vừa nói vừa đắc ý, suýt hếch mắt lên tận giời: “Không phải có hạc giấy đón tôi sao? Lần sau lúc hạc giấy tới, tôi đưa anh theo, vậy là anh thoát được rồi còn gì.”
Thỏ ta phủ định ngay tắp lự: “Cái này tôi thử lâu rồi, không được.”
“Anh thử rồi…… anh thử bao giờ……”
Cô trợn mắt há hốc mồm, chậm rãi nghĩ ra: “Chẳng lẽ, lần trước tôi về nhà ngủ, anh vụng trộm đi theo tôi?”
Ân Hiển không phản bác.
“Oa, anh đúng là âm hiểm thật đấy. Không phải đợt đấy mình mới cãi nhau à? Chẳng phải lúc đấy anh còn lạnh như băng lờ tôi đi sao?”
Thỏ ta chuyển đề tài mới, bước lên trước một bước.
“Chúng ta tranh thủ tìm ngôi nhà tiếp theo đi, kẻo lát nữa cô lại buồn ngủ.”
*
Nhờ công Vương Kết Hương, đảo Thỏ Con đã trống không một nửa, ba căn nhà còn lại lần lượt là: Nhà ông ngoại hồi lớp 8; ký túc thời cấp 3; ký túc xá công nhân trong xưởng sửa chữa ô tô.
Theo quy luật mở cửa trước đó, chiếc chìa khóa mà Vương Kết Hương có được hẳn sẽ mở được cửa nhà ông ngoại của Ân Hiển.
“Không được, không mở được.”
Cô vô cùng chắc chắn, đưa chìa khóa cho thỏ ta xem: “Hình dạng của nó không giống lỗ khóa.”
“Có đúng chìa không?”
“Ừ, nếu không đúng, lúc tôi lấy được chìa thế giới kia đã không sụp đổ.”
Họ đành phải thử các gian nhà khác.
Chỗ ở thời cấp 3 cũng không mở được.
Cuối cùng chỉ còn ký túc xá công nhân.
Nhìn căn nhà nhỏ tối đèn đằng xa, Vương Kết Hương hỏi: “Khi đó anh bao nhiêu tuổi?”
“Mới tốt nghiệp đại học không lâu, chắc khoảng 22.”
Cô cười cười, chẳng hiểu sao lại vui vẻ: “Vậy chẳng bao lâu nữa anh sẽ gặp được tôi.”
Ân Hiển gần như chưa bao giờ hỏi quá nhiều về Vương Kết Hương, chủ yếu là vì mỗi lần nhắc tới chuyện ngày xưa của họ, cô lại trở nên rất dữ dằn.
“Bao nhiêu tuổi thì tôi gặp cô?”
“Anh 24 tuổi.”
“Khi đó cô bao nhiêu?”
“18 tuổi.”
Thỏ ta kinh ngạc: “Cô trẻ hơn tôi nhiều thế cơ à?”
Vương Kết Hương nâng chú thỏ trắng trên mặt đất lên, nhét vào trong túi, nháy mắt với nó: “Đúng rồi đấy thỏ con ạ.”
Chìa tra vào ổ, biết ngay là một cặp.
“Cửa mở rồi.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không cần phá cửa nữa.
“Lúc ở đây, có chuyện gì gây ấn tượng sâu sắc với anh không?”
Ân Hiển im lặng một lát.
“Hay là cô đừng vào nữa.”
“Lại câu này,” Vương Kết Hương giơ nắm tay trái lên, đập đập vào bắp tay phải: “Tôi đi qua hai căn nhà rồi, giỏi lắm đấy.”
Thỏ ta không khuyên bảo vớ vẩn linh tinh nữa, cẩn thận nhớ lại quãng đời ở xưởng sửa chữa ô tô, nói cho cô thông tin cuối cùng trước khi vào nhà.
“Hồi đại học, nghe theo sự sắp xếp của bố, tôi học chuyên ngành kỹ sư máy móc. Sau khi tốt nghiệp, gia đình đã trải đường sẵn cho tôi, để tôi vào làm kỹ sư trong xưởng sửa chữa ô tô, công việc nhẹ nhàng, mỗi ngày sáng đi chiều về.”
Vương Kết Hương dự cảm thấy độ khó của căn nhà này sẽ cao hơn.
“Xưởng ô tô kiểu gì thế? Công việc kỹ sư phải làm gì?”
“Là xưởng ô tô lớn, cung cấp dịch vụ kỹ thuật cho xe dùng trong các công ty xí nghiệp, xe cho công trình, xe tư. Lúc ấy tôi phụ trách kiểm tra hỏng hóc và hướng dẫn sửa chữa.”
“Nghe có vẻ là công việc rất tốt mà,” cô hỏi: “Bản thân anh có hứng thú với phương diện này không?”
Chú thỏ không trả lời thẳng.
“Công việc này yên ổn, nhẹ nhàng, là một cái cần câu cơm chắc chắn không hơn không kém. Nhưng tôi muốn kiếm nhiều tiền hơn. Tiếp xúc với công việc này giúp tôi nhận ra cơ hội làm ăn. Thời đại càng phát triển, số lượng xe tư nhân càng gia tăng nhanh chóng, nhu cầu phụ tùng xe hơi không ngừng mở rộng. Ở khu vực dịch vụ kỹ thuật này, vì xe đổi mới, nên độ khó trong kỹ thuật sửa chữa cũng không ngừng tăng lên, công nhân không theo kịp, tần suất phải sửa lại, phải bồi thường đều tăng cao. Tuy nhiên, nếu làm tiếp thị phụ tùng ô tô, thì gần như lúc nào cũng kiếm bộn.”
Nghe giọng, bạn sẽ cảm thấy đây là một người đàn ông đầy hoài bão đang diễn thuyết về thương trường.
Nhưng nhìn mặt, thì vẫn là con thỏ béo phị ngoan ngoãn ngồi trong túi cô.
Vương Kết Hương lao lực diễn giải những gì anh ta nói.
“Dịch vụ kỹ thuật không kiếm tiền nhanh bằng tiếp thị, anh muốn chuyển qua làm sale?”
Chú thỏ “Ờ”.
“Nhưng gia đình tôi không đồng ý cho tôi làm thế. Bởi vậy tôi gây với họ rất dữ, bỏ việc tự bươn chải.”
Đúng rồi, Vương Kết Hương nhớ hồi cô mới gặp Ân Hiển, anh lang bạt một mình trên thành phố lớn, sống nghèo khổ bần cùng.
“Thế này thì tôi giúp được gì cho anh đây.”
Cô lo lắng sốt ruột mở cửa, cùng bước vào bóng tối với chú thỏ.
Lòng Vương Kết Hương nói thầm: Chạy trốn có được việc không nhỉ?
(Tranh minh hoạ chính thức từ truyện xuất bản bên Trung Quốc)[HẾT CHƯƠNG 10]