“Chị Kiều, là như vậy, vừa rồi tổng thanh tra Tiêu đang ở hành lang thì
đột nhiên bị đánh một gậy, còn bị đẩy xuống cầu thang.” Hứa Hi Nghiên
tiến lên, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ nói: “Tổng thanh tra Tiêu nói cái
người đẩy mình xuống cầu thang có dáng vẻ rất giống chị, mùi nước hoa
trên người cũng giống của chị…"
Cố Kiều Niệm nhìn sang, sau đó ngồi phịch ở trên cái ghế nhỏ. Tổng thanh tra Tiêu được vệ sĩ của Hứa Hi Nghiên đưa vào.
Khóe miệng cô nở nụ cười khinh bỉ, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, vắt chéo đôi chân dài, trên mặt không hề có gì là sợ hãi.
“Hứa Hi Nghiên, cô nói xem, tôi có lý do gì mà đánh úp ông ta?”
“Sao tôi biết được.” Hứa Hi Nghiên nhún vai.
“Còn ông thì sao? Ông có thể nói ra lý do tôi đánh úp ông không?” Cố Kiều Niệm nhìn về phía tổng thanh tra Tiêu và nói.
Tổng thanh tra Tiêu thì có thể nói ra rất nhiều lý do.
Nhưng…
Ông ta lại không nói ra.
Lúc này, Hứa Hi Nghiên ra hiệu cho vệ sĩ đi ra.
Các vệ sĩ nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Cố Kiều Niệm, Chu Chu, Hứa Hi Nghiên và tổng thanh tra Tiêu.
“Chị Kiều, tôi đã hỏi rồi. Lúc đó chị đi ở bên này… nơi này cũng không có
người ngoài, nếu chị vô tình làm chuyện này thật, thì nói lời xin lỗi
với tổng thanh tra Tiêu, và bồi thường là được. Còn cứ ồn ào như vậy thì đợi lát nữa lớn chuyện rồi lên tin tức, cũng không tốt đối với chị.”
Trái tim Hứa Hi Nghiên sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sở dĩ cô ta khuyến khích tổng thanh tra Tiêu quấy nhiễu Cố Kiều Niệm.
Mục đích cũng vô cùng đơn giản.
Dù tổng thanh tra Tiêu quấy nhiễu thành công hay không, cô ta đều nhận được thứ mình muốn.
Quấy nhiễu không thành công thì cô ta sẽ thừa dịp lúc tổng thanh tra Tiêu
đói khát khó nhịn mà đi loanh quanh ở bên cạnh Cố Kiều Niệm, lén chụp
một hai tấm hình thân mật của tổng thanh tra Tiêu cùng Cố Kiều Niệm,
nhìn ảnh và viết bài.
Làm vậy cũng đủ lột một lớp da của Cố Kiều Niệm xuống.
Đương nhiên, điều cô ta muốn nhất chính là tổng thanh tra Tiêu quấy nhiễu thành công.
Nếu tổng thanh tra Tiêu ngủ với Cố Kiều Niệm thì từ đây thì cái chuôi của Cố Kiều Niệm đã ở trên tay mình.
Trên tay cả hai đều có chuôi của đối phương, cô ta cũng không cần sợ Cố Kiều Niệm như vậy nữa.
Ai mà ngờ chỉ mới bắt đầu chuyện này.
Tổng thanh tra Tiêu đã bị người ta đánh úp. Dựa vào tình hình này thì sau
này ông ta còn có thể có năng lực sinh sôi đời kế tiếp hay không cũng
không chắc.
Hứa Hi Nghiên cắn răng, cô ta dứt khoát cưỡng ép, buộc Cố Kiều Niệm và tổng thanh tra Tiêu lại với nhau.
Chỉ cần Cố Kiều Niệm thật sự bị dọa.
Sau khi chấp nhận cái gọi là bồi thường, sớm muộn gì cô ta cũng có thể làm cho Cố Kiều Niệm lên giường để bồi thường.
Hừ!
Dù Cố Kiều Niệm có dày vò thế nào.
Bây giờ cô ta đã đẩy cô chạy vào ngõ cụt.
Hứa Hi Nghiên suy nghĩ đắc ý như vậy.
“Nghe cô nói vậy là có ý lại phải tiếp tục mua bài nói xấu tôi rồi?” Trên mặt Cố Kiều Niệm không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào. Cô nhìn biểu tình của
Hứa Hi Nghiên, như là đang nhìn một người ngu đần.
Hứa Hi Nghiên
đổi sắc mặt, sau đó cô ta giống như bị dọa sợ: “Chị Kiều Kiều, tôi đang
giúp chị đấy. Nếu không tổng thanh tra Tiêu đã báo cảnh sát từ lâu rồi."
“Ông ta mà báo cảnh sát thật, thì không phải cô không chơi tiếp được nữa sao?” Cố Kiều Niệm nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Tổng thanh tra Tiêu nhìn Cố Kiều Niệm.
Trong đầu ông ta nhớ tới lời Hứa Hi Nghiên đã lặng lẽ nói trước khi đưa ông ta tới đây.
“Nếu là người đẩy ông chính là Cố Kiều Niệm, vậy thì ông có thể ép cô ta lập tức khuất phục ông, mặc cho ông định đoạt.”
Ông ta nhịn đau đớn, lớn tiếng nói: “Cố Kiều Niệm! Tôi biết chính là em!
Tôi khuyên em thừa dịp tôi đang dễ nói chuyện mà thừa nhận đi, nếu
không…”
Ông ta còn chưa nói hết câu nếu không.
Điện thoại di động của ông ta vang lên.
Tổng thanh tra Tiêu vốn không có ý định bắt máy, nhưng ông ta nhìn số người gọi hiển thị trên màn hình vỡ nát.
Ông ta cũng không để ý đau đớn ở tay, vội vàng bắt máy: “Tổng giám đốc, bên tôi quay phim rất suôn sẻ…”
Không đợi tổng thanh tra Tiêu nói hết lời.
Tổng giám đốc ở đầu bên kia điện thoại tức miệng mắng to: “Ông đang làm cái gì vậy? Tại sao lại trêu chọc đến ông chủ lớn!”
Ông chủ lớn trong miệng tổng giám đốc là chỉ chủ tịch tập đoàn mà bọn họ chịu sự quản lý.
"Tôi không có mà!” Tổng thanh tra Tiêu hết sức sợ sệt nói.
“Không phải vừa rồi ông bị người ta giẫm lên tay ở hành lang sao?” Tổng giám
đốc ở đầu bên kia điện thoại cắn răng nghiến lợi hỏi.
Tổng thanh tra Tiêu ngơ ngẩn: “Chẳng lẽ…”
“Ngu xuẩn! Đó chính là ông chủ lớn của tập đoàn!” Tổng giám đốc dữ dội nói:
“Tôi đã nói vô số lần rồi, ông chủ lớn vô cùng chú trọng văn hóa công
ty, luôn bảo mọi người thận trọng từ lời nói đến việc làm ở bên ngoài.
Nghe nói ông còn nói một đoạn độc thoại thô bỉ, ghê tởm ở hành lang đúng không?”
"Tổng giám đốc, tôi không biết ông chủ lớn ở đây thật!!!” Tổng thanh tra Tiêu sụp đổ ngay tại chỗ.
Ông ta làm việc ở tập đoàn chừng mười năm mới leo lên vị trí tổng thanh tra.
Nếu ông ta bị đuổi vì lỡ miệng.
Dù ông ta được bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, nhưng nguyên nhân bị chủ
tịch tập đoàn đuổi việc… Khiến ông ta muốn đi công ty khác cũng khó
khăn.
Ông ta mua nhà ở trung tâm thành phố có khoản vay thế chấp
cao, còn có một chiếc xe sang vừa mới đổi cũng đang phải trả khoản nợ,
cộng thêm con gái đang học ở trường học quốc tế với học phí cao ngất.
Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của công ty vốn không duy trì được bao lâu.
“Tôi nghe nói bây giờ ông còn đang gây rắc rối ở hiện trường quay phim phải không?”
"Tôi không có!” Tổng thanh tra Tiêu vội vàng nói.
Hứa Hi Nghiên và Cố Kiều Niệm nhìn tổng thanh tra Tiêu mà đầu óc mơ hồ.
“Tốt nhất là ông không làm! Nếu làm chuyện lớn lên, vào đợt đánh giá cắt
giảm người quý sau, ông cứ chờ thu dọn đồ đạc về nhà đi!”
Tổng giám đốc nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.
Cũng không biết tên họ Tiếu này gặp xui xẻo gì.
Ông chủ lớn của tập đoàn xuất quỷ nhập thần, đến nay mình cũng chưa từng
gặp ông chủ lớn một lần. Tên họ Tiếu núp ở cầu thang ba hoa, lại bị ông
chủ lớn bắt gặp.
“Tổng thanh tra Tiêu, thế nào rồi?"
Hứa Hi Nghiên ngồi ở bên cạnh ông ta, nũng nịu hỏi.
Trên thực tế là cô ta muốn thúc giục tổng thanh tra Tiêu tiếp tục.
“Không có gì, vừa rồi tôi ngã nên mới bối rối.” Tổng thanh tra Tiêu kinh hồn
bạt vía để điện thoại di động xuống: “Trên thực tế không có ai đẩy tôi.”
“Hả?” Hứa Hi Nghiên kinh ngạc không thôi: “Vừa rồi ông không nói thế."
“Không phải tôi nói ngã đến bối rối, nên xuất hiện ảo giác sao?” Tổng thanh
tra Tiêu la lớn: “Không có ai đẩy tôi, cũng không có ai giẫm lên tay của tôi, là tự tôi trượt chân té xuống cầu thang!”
Cố Kiều Niệm: “…”
Ông ta đột nhiên như vậy là sao?
“Cô Cố, vô cùng có lỗi, vừa rồi tôi nói xằng nói bậy, hy vọng cô không để ở trong lòng.” Tổng thanh tra Tiêu nói chuyện, rồi chống ghế đứng lên:
“Bây giờ tôi phải đến bệnh viện, tôi phải đến bệnh viện…”
Hứa Hi
Nghiên kéo ông ta lại: “Tổng thanh tra Tiêu, ông đừng vội. Chúng ta còn
chưa nói rõ ràng mọi chuyện cùng chị Kiều Kiều mà."
“Cút đi!”
Tổng thanh tra Tiêu đẩy Hứa Hi Nghiên ra: “Tại con đĩ mày hết! Tại mày
hết! Nếu không phải là cô nói Cố Kiều Niệm thích tôi, làm sao tôi sẽ…
Làm sao tôi sẽ trượt chân té ngã thành ra như vậy!”
Nếu không phải là bởi vì Hứa Hi Nghiên nói với ông ta những lời đó.
Ông ta không thể nào lỡ miệng với bạn ở hành lang.
Không lỡ miệng ở hành lang, rồi gặp ông chủ lớn, nói không chừng ông ta sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh chóng.
Tổng thanh tra Tiêu hối hận đến xanh cả ruột lại.
Ông ta đẩy Hứa Hi Nghiên ra, chật vật rời khỏi phòng hóa trang của Cố Kiều Niệm.
Hứa Hi Nghiên cứng đờ ngay tại chỗ.
Cô ta không nghĩ tới, trước khi lão già tổng thanh tra Tiêu chết tiệt này đi lại vạch mặt cô ta.
Vào giờ phút này.
Kế hoạch rơi vào khoảng không nên đáy lòng Hứa Hi Nghiên chỉ còn lại hai chữ.
Xong đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT