“Tổng thanh tra Tiêu, đã lâu không gặp, ngài lại trẻ ra nhiều rồi!”
Tất cả sự chú ý của Chu Chu đều đặt lên người Cố Kiều Niệm, vừa nhìn đã để ý đến động tác nhỏ của tổng thanh tra Tiêu, cô ấy lập tức đổi chỗ với Cố
Kiều Niệm: “Con gái ngài thích Kiều Kiều phải không? Vậy thật sự quá
vinh hạnh rồi, lát nữa Kiều Kiều xong việc, tôi sẽ bảo cô ấy ký một bộ
ảnh cho ngài mang về tặng bạn nhỏ.”
Tổng thanh tra Tiêu kia lúc
đầu còn tươi cười, lúc này vẻ mặt lập tức sụp xuống, sau đó thờ ơ nói
một câu: “Được, lát nữa chụp xong tôi đến tìm cô ấy.”
Nói xong ông ta bỏ đi luôn.
Chu Chu liếc mắt nhìn Cố Kiều Niệm.
Gương mặt cô không có chút cảm xúc nào, dường như không hề để tâm đến đến chuyện vừa xảy ra.
Lẽ nào lúc nãy là do bản thân cô quá nhạy cảm?
Thôi kệ!
Cho dù vị tổng thanh tra Tiêu kia vô ý thì loại động tác thân mật như vậy
một khi bị người có ý xấu chụp được, nhất định sẽ tạo thành một hồi gió
tanh mưa máu!
Hứa Hi Nghiên cầm điện thoại còn chưa kịp chụp lại
đã bị Chu Chu phá hỏng, trong lòng mắng một tiếng, cắn răng cất điện
thoại đi.
Trợ lý của Cố Kiều Niệm bình thường nhìn có vẻ ngốc nhưng lại cẩn thận quá mức, thật phiền phức!
Đoàn người đến khu vực quay chụp, Cố Kiều Niệm có phòng trang điểm riêng, cô chào hỏi các học viên khác, lúc đang muốn đi lại nghe thấy người bên
nhãn hàng hơi không kiên nhẫn nói: “Không phải có chín người sao? Tại
sao lại thiếu một vậy?”
“Cậu ta có chút việc chậm trễ nên còn đang trên đường đến.” Vưu Vi tích cực chủ động trả lời.
Bên bộ phận kế hoạch nhíu mày.
Cô ta phụ trách phần lớn việc quay chụp quảng cáo của thương hiệu dưới
trướng công ty, đã từng gặp qua nhân vật lớn đến muộn chơi cho nhãn hàng một vố, nhưng chưa từng thấy người còn chưa debut đã dám đến muộn.
“Không muốn làm thì đừng làm nữa, lỡ thời gian của người khác.” Người phụ
trách tức giận nói: “Là người tên Cung Dịch phải không? Phần của anh ta
đổi người chụp, sắp xếp cho anh ta phân đoạn tốt như thế còn không biết
quý trọng, vậy thì đi chụp phần khác đi!”
Ngoài mặt Vưu Vi lo lắng thay cho Cung Dịch, nhưng khóe miệng và đáy mắt toàn bộ đều là ý cười trên nỗi đau của người khác.
Cung Dịch không có công ty quản lý nhưng anh ta có, quản lý của anh ta đã
sớm nhìn thấy phương án quay chụp của bên nhãn hàng rồi, tổng thể thiết
kế phân đoạn kia của Cung Dịch là tốt nhất, lúc anh ta biết thì tức đến
ngứa răng.
Vì thế trước khi xuất phát, Vưu Vi đã dùng một chút thủ đoạn khiến cho Cung Dịch đến muộn.
Bây giờ nghe thấy người phụ trách kế hoạch nói muốn đổi phân đoạn của Cung
Dịch, dù không đổi cho anh ta thì anh ta cũng rất suиɠ sướиɠ.
Cung Dịch không thoải mái, anh ta mới vui!
Cố Kiều Niệm quan sát hết mọi việc, cũng nhìn rõ ràng sự đắc ý của Vưu Vi.
Trực giác nói cho cô biết, Cung Dịch chắc là một tên ngốc bạch ngọt bị nam trà xanh này hãm hại.
Lúc cô đang định để Chu Chu ra mặt xử lý thì trong khu vực quay chụp đột nhiên xuất hiện một trận rối loạn nhỏ.
Cố Kiều Niệm hơi nhíu mày, cô không cần quay đầu lại nhìn cũng biết là Cung Dịch đến.
“Cung Dịch đến rồi.” Chu Chu nói nhỏ.
Quả nhiên… đúng là yêu nghiệt mà!
“Đó là ai vậy?” Người phụ trách kế hoạch vừa rồi còn đang tức giận ngút trời lập tức hỏi.
“Anh ta chính là Cung Dịch đến muộn!” Vưu Vi nhanh chóng nói, sau đó hét về
phía anh: “Cung Dịch, cuối cùng cậu cũng đến rồi, chị gái phụ trách kế
hoạch đã đợi rất lâu rồi đó.”
Cung Dịch đi tới bên này, lạnh nhạt nói: “Tôi còn đang nhận phỏng vấn, sau khi thu hình xong thì các người đã đi rồi.”
Vẻ mặt Vưu Vi có hơi luống cuống, tùy tiện nói: “Đến muộn chính là đến
muộn, đừng viện nhiều cớ như vậy, mau xin lỗi chị gái phụ trách kế hoạch đi.”
Cung Dịch liếc mắt nhìn Vưu Vi, dường như chỉ trong nháy mắt, ánh mắt lạnh lẽo có thể đóng băng anh ta lại.
Trong lòng Vưu Vi khẽ run, một loại dự cảm không được tốt dâng lẻn trong lòng.
“Vẫn chưa muộn đâu.”
Vưu Vi ngẩn ra, quay đầu nhìn người nói chuyện.
Đây chẳng phải là người phụ trách vừa rồi còn lửa giận ngập đầu sao?
Lúc này gương mặt chị gái phụ trách vô cùng dịu dàng, đôi mắt nhìn Cung
Dịch phát sáng lấp lánh: “Không cần vội, cứ từ từ đi trang điểm đi, tôi
xếp phân đoạn của cậu về phía sau một chút là được.”
Vưu Vi: “…”
Trở mặt cũng nhanh quá nhỉ?
Cố Kiều Niệm thấy vậy cũng không ở lại nữa, cô đi thẳng về phòng trang điểm.
Cô đúng là lo chuyện bao đồng, chỉ dựa vào khuôn mặt hại nước hại dân của người kia thì có mấy ai có thể khắt khe với anh đây?
“Xem đi, đây chính là minh chứng cho câu vẻ đẹp là lực lượng sản xuất hàng
đầu!” Chu Chu vừa đi vừa cảm thán: “Nhưng mà hình như anh ta bị người
khác chơi rồi… Người đó cố ý hại anh ta đến muộn.”
“Không cần quan tâm.” Vẻ mặt Cố Kiều Niệm lạnh nhạt: “Chuyện của bản thân thì tự mình giải quyết.”
Giới giải trí chính là chiến trường không khói thuốc súng, nếu anh đã muốn
tiến vào, loại thủ đoạn nhỏ này mà không ứng phó được, về sau cũng không cần lăn lộn nữa, cho dù có đẹp trai thế nào thì cũng sẽ bị người ta làm khó đến chết.
Bản thân cô của kiếp trước không phải cũng là một ví dụ sao?
Sau khi người phụ trách rời đi, Vưu Vi cũng quay người đi mất, nhưng còn
chưa kịp cất bước thì giọng nói của Cung Dịch đã vang lên phía sau.
“Là anh nói với tài xế tôi muốn tự thuê xe đến?”
Vưu Vi là một tên trà xanh lão luyện.
Trước kia, nhiều nhất chỉ gặp phải trường hợp hai bên mỉa mai lẫn nhau, cho
nên lần này trong nháy mắt đã bị Cung Dịch hỏi đến ngây ngốc.
“Cậu đang hỏi tôi à?” Anh ta quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tôi đã hỏi rồi, là anh nói.” Cung Dịch lạnh lùng nói: “Xin hỏi, tôi nói tôi muốn tự thuê xe lúc nào vậy, anh Vưu Vi?”
Khí thế của Cung Dịch mạnh mẽ, anh không hề tức giận, tránh làm mất đi phong thái của mình.
Mấy chữ “anh Vưu Vi” cuối cùng kia, từng chữ từng chữ như tảng băng, toàn bộ khu chụp ảnh đều lạnh xuống.
Ở nơi này, rất nhiều người đều có kinh nghiệm tiếp xúc với đủ các loại lưu lượng.
Hai ba câu nói của Cung Dịch, cộng thêm biểu hiện trà xanh của Vưu Vi lúc
Cung Dịch chưa đến đây, trong lòng mọi người lập tức hiểu rõ.
Trà xanh đụng phải trai đẹp dũng cảm dùng tay xé trà xanh rồi.
“Tôi thấy cậu muộn như vậy rồi mới đi vào, đến lúc xuất phát cũng không ra
ngoài, tôi nghĩ rằng cậu không theo kịp, nên mới nói chắc là cậu muốn
phỏng vấn xong mới đến đây. Là do tài xế kia hiểu sai đã lái xe đi.”
“Xin lỗi Cung Dịch… Tôi thật sự không cố ý, xin lỗi cậu, cũng may vừa rồi
chị gái phụ trách kế hoạch không thật sự giận cậu, mong cậu tha thứ cho
tôi có được không?” Gương mặt Vưu Vi tràn ngập vẻ hoảng loạn chân thành.
“Cung Dịch, mọi người đều cùng huấn luyện với nhau, lần này Vưu Vi cũng không cố ý, hơn nữa đúng là đến lúc xuất phát cũng không thấy cậu đâu…” Cuối
cùng vẫn là đối thủ đẹp trai như ánh mặt trời trước kia từng ở lớp A,
trông giống như một người hòa giải đứng ra giảng hòa.
Nhưng… từ nhỏ Cung Dịch đã không ưa cái trò khuyên giải này.
“Tại sao tôi đi vào muộn, anh không biết sao?” Cung Dịch nhìn Vưu Vi: “Chẳng phải vì anh ở trong đó lâu thêm hai mươi phút à?”
Gương mặt Vưu Vi hơi cứng lại.
Anh ta không ngờ trước mặt mọi người, Cung Dịch sẽ cắn chặt anh ta như vậy.
Mặt Vưu Vi đỏ bừng: “Đó là do biên đạo hỏi nhiều…”
“Vưu Vi, đây là một cuộc thi, bớt dùng mấy thủ đoạn đê hèn lại, chơi với lửa cẩn thận có ngày chết cháy đấy.”
Cung Dịch vốn dĩ không muốn nghe mấy lời giảo biện của Vưu Vi, anh vứt lại
một câu rồi không thèm đếm xỉa gì đến ánh mắt kinh ngạc của đám người
đứng đây, trực tiếp đi tới phòng trang điểm.
“Tôi không có…” Vưu Vi đứng tại chỗ, vành mắt đỏ ửng nói.
Mấy thực tập sinh còn lại cũng không phải loại ngốc bạch ngọt, nên ít nhiều cũng nhìn ra được vài thứ.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó đều tiến lên an ủi tượng trưng hai câu rồi đến phòng trang điểm.
Cùng lúc đó, trong lòng mấy người bọn họ cũng đã âm thầm cảnh giác với cái tên Vưu Vi này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT