"Cố Kiều Niệm đăng ảnh tự sướng khoe khuôn mặt mộc!”
“Cố Kiều Niệm đánh sập Weibo!”
“Vết sẹo của Cố Kiều Niệm!”
“Cuộc thi photoshop của người hâm mộ Cố Kiều Niệm!”
“Cố Kiều Niệm!”
“Tin tức mới nhất của Cố Kiều Niệm tại thần tượng quốc dân!”
Thư Hạo đếm và xem các lượt tìm kiếm nóng hổi liên quan đến Cố Kiều Niệm cả buổi chiều nay trong văn phòng.
"Đổi đội ngũ thì có khác gì chứ, thật sự rất biết cách xào xáo! Một hơi liền mua được sáu lượt tìm kiếm, sao không mua toàn bộ bảng xếp hạng luôn
đi!” Thư Hạo tức giận quát.
Buổi sáng, bên trong chiếc xe SUV của Hứa Hi Nghiên.
Cô ta đã trải qua hai mươi phút nhục nhã nhất trong sự nghiệp của mình.
Sau khi quay lại, dù thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
“Chị Thư Hạo, chúng tôi đã phân tích mấy tin tức hot kia rồi, chắc không
phải là bỏ tiền ra mua đâu.” Nhà chuyên viên phân tích dữ liệu lưu lượng truy cập trên các nền tảng lớn cho biết.
“Tôi có hỏi sao?” Thư Hạo hung hăng liếc mắt nhìn chuyên viên phân tích.
Cô ta không nói là mua, chẳng lẽ còn muốn cô ta thừa nhận, bây giờ Cố Kiều Niệm có khả năng thu được một lượng lớn lưu lượng truy cập như vậy?
Hứa Hi Nghiên giống như một quả cà tím bị sương giá đánh đập cả ngày trời.
Nếu đổi là trước đây, thì cô ta đã cùng Thư Hạo điên cuồng mắng chửi Cố Kiều Niệm từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ ngoài sự sợ hãi ở trong lòng ra, thì vẫn là sự sợ hãi.
Làm thế nào mà Cố Kiều Niệm biết chuyện của cô ta?
Thậm chí cô còn nói chính xác tên của những người mà cô ta đã có giao dịch thân xác!
"Tổ chương trình vừa tới thông báo thời gian tuyên truyền chính thức đã
được dời sang ngày mai. Bộ phận tuyên truyền mạng vẫn phụ trách quản lý
lượng fan, ngày mai nhất định phải vọt lên top đầu, giành vị trí hàng
đầu tất cả các tin tức trên Weibo!”Thư Hạo nói.
“Thư Hạo, em có
thể đừng chọc giận Cố Kiều Niệm nữa không? Cô ta chính là kẻ điên!” Rõ
ràng là Hứa Hi Nghiên cô cùng sợ hãi khi nghe thấy cô ta nói vậy.
"Cũng có phải là đăng tin bôi xấu cô ta đâu, chỉ là khống chế lượt bình luận
của fan mà thôi, có gì mà bảo được hay không được chứ?” Thư Hạo cau mày
nhìn Hứa Hi Nghiên: "Rốt cuộc là chị bị sao vậy? Thất thần cả ngày trời, Cố Kiều Niệm đã nói gì với chị? "
“Không …” Hứa Hi Nghiên sốt
ruột đứng lên: "Mọi người sắp xếp thế nào cũng được, tóm lại vẫn là câu
nói đó, Cố Kiều Niệm không xứng làm đối thủ của chị, em chọn một nữ idol có thực lực chút đi, suốt ngày so sánh với một nữ vương dở tệ thì có
ích gì chứ?”
Sau đó, Hứa Hi Nghiên quay người rời đi.
“Chị chờ đã!”
Hứa Hi Nghiên dừng bước chân, không kiên nhẫn mà quay đầu lại.
"Còn chuyện gì nữa?”
"Em thấy chị và Cung Dịch nói chuyện với nhau cũng khá tốt đấy, người này
có lý lịch sạch sẽ, bọn em dự định sẽ ký hợp đồng, sau khi phát sóng thì dựa vào vẻ bề ngoài đó của anh ta nhất định sẽ nổi lên như cồn, nếu như có thể ký được hợp đồng, em dự định sẽ tạo scandal cho các người, bình
thường chị cứ tạo quan hệ tốt với anh ta đi, xuất hiện trước ống quay
nhiều một chút, sau này dễ dàng tạo nên scandal!”
“Biết rồi!” Hứa Hi Nghiên sau đó bỏ đi với vẻ mặt khó chịu.
Thư Hạo liếc nhìn cổ tay bị thương của cô ta, rồi nhanh chóng ra lệnh cho
đồng nghiệp phụ trách marketing: “Lập tức tìm người mua chuộc để đẩy tin tức Hứa Hi Nghiên bị thương lên top đầu đi, nói rằng cô ấy bị thương
khi luyện tập ngày đêm không nghỉ để chuẩn bị cho một chương trình tạp
kỹ mới, để tạo đà cho thông báo chính thức vào ngày mai!”
Cứ như vậy.
Khi Cố Kiều Niệm và Chu Chu đang tổ chức tiếp đãi Hách Tiểu Điềm từ phương xa mới trở về.
Bài tin tức ‘Hứa Hi Nghiên bị thương’ đã lọt vào top tìm kiếm hàng đầu.
“Không phải Hứa Hi Nghiên là dancer chuyên nghiệp sao? Thế mà luyện tập cũng để bị thương cổ tay?” Chu Chu khó hiểu nói.
“Có lẽ là bị ai đánh khi luyện tập hai người chăng?” Cố Kiều Niệm chậm rãi nói.
"Tin tức tìm kiếm này là mua mà có.”
Hách Tiểu Điềm còn nhỏ, giống như Cố Kiều Niệm đã nói, cô ấy là một cô gái ngọt ngào.
Nhưng trên thực tế, cô ấy là một con mọt kỹ thuật.
Cô ấy cầm dữ liệu việc Hứa Hi Nghiên được lọt top tìm kiếm, liếc nhìn vài lượt thì đưa ra kết luận này.
“Tạo thế lực à.” Chu Chu nói.
Sau đó, Hách Tiểu Điềm và Chu Chu bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Cố Kiều Niệm lắng nghe một lúc thì điện thoại đổ chuông.
Cô liếc nhìn ID người gọi, nhấc máy ra hiệu cho hai người đối diện rồi quay vào phòng trả lời cuộc gọi.
“Xin chào cảnh sát Chu, có kết quả so sánh DNA của tôi rồi sao?”
Một tuần trước khi chương trình bắt đầu, Cố Kiều Niệm đã bí mật thu thập lưu trữ DNA.
"Cô Cố, rất xin lỗi, hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm ra được dữ liệu có liên quan đến cô từ ngân hàng gen hiện có.”
Cố Kiều Niệm đứng tại chỗ.
Giống như giữa mùa đông lạnh buốt, bị dội một gáo nước lạnh.
Ngừng hô hấp một lúc.
“Không sao, mọi người vất vả rồi.” Giọng nói của Cố Kiều Niệm vẫn có vẻ bình tĩnh.
Sau khi cúp máy.
Cố Kiều Niệm bước đến ghế sô pha bên cửa sổ và ngồi xuống, nhìn ánh đèn sáng rực của các gia đình trong thành phố.
Cho nên… chết rồi sao?
Hay là vẫn chưa tìm được?
Cô suy nghĩ một lúc.
Lúc đầu cô còn hơi tức giận, cảm thấy chết còn tốt hơn không đi tìm được.
Chết rồi thì giống như những gì mà Cố Thiến Thiến nói.
Họ bị hại vì đã cố gắng bảo vệ cô.
Nhưng một lúc sau.
Cố Kiều Niệm lại hối hận.
Đừng chết mà.
Không tìm chính là không tìm, ai biết được họ có gặp khó khăn gì không?
Tốt nhất là mỗi người có cuộc sống riêng của mình, không cần phải tiếp tục làm phiền nhau làm gì.
Dù sao thì có bọn họ hay không.
Thì cuộc sống của cô cũng không có gì thay đổi cả.
Chuyện tìm kiếm người thân.
Bắt đầu tìm kiếm trong im lặng.
Cũng kết thúc tìm kiếm trong im lặng.
Giờ đây mọi thứ đã kết thúc đối với Cố Kiều Niệm.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cố Kiều Niệm ăn sáng xong, cô trực tiếp đến trại huấn luyện của các học viên.
Khi cô đến nơi thì Nghiêm Trình Thành cũng đang ở đây.
Vừa nhìn thấy Cố Kiều Niệm, anh ấy chạy đến ngay lập tức.
"Kiều Kiều, sao cô lại tới rồi?”
“Ở nhà không có chuyện gì làm, đến đây xem mọi người luyện tập đến đâu rồi ý mà.” Cố Kiều Niệm đáp.
Cô không trang điểm và ăn mặc giản dị.
Trông giống như một sinh viên.
“Tôi cũng tới đây quan sát tiến độ.” Nghiêm Trình Thành khẽ nói: "Cùng nhau
đi chứ? Phòng lớp A ở ngay trước mặt rồi, tôi nghe nói người của lớp A
đều rất giỏi!”
Lớp A…
Vốn dĩ Cố Kiều Niệm muốn bắt đầu từ lớp F ở cuối.
Dù sao thì bảo bối kim cương vẫn đang trong ở lớp A.
Nhưng, hiếm khi tổng giám đốc Nghiêm lại có lòng như vậy… Cố Kiều Niệm đành phải theo anh ấy đi vào lớp A.
Khi đến Lớp A, Chu Chu đi theo sau Cố Kiều Niệm như muốn khóc đến nơi.
Cô ấy kéo quần áo của Hách Tiểu Điềm, ríu rít nói: “Nhìn thấy anh chàng đẹp trai ở đằng xa kia không?”
“Trời ơi! Cực phẩm đấy!”
“Đúng vậy, anh ấy là thực tập sinh cá nhân.”
“Ký với anh ấy! Mau ký với anh ấy!” Vẻ mặt của Hác Tiểu Thiên giống như đại hạn gặp trời mưa.
Cô ấy chạy khỏi quê hương chỉ vì muốn làm nên sự nghiệp vĩ đại, bây giờ cô ấy cũng giống như Chu Chu, đi đến chỗ nào thì ánh mắt của cô ấy giống
như ra-đa dò trai xinh gái đẹp.
“Kiều Kiều nói là không ký.”
Hách Tiểu Điềm đại hạn chờ mưa tỏ vẻ không hiểu: “?"
“Tại sao?”
"Ở đây phức tạp, không biết nên giải thích thế nào, sau này em sẽ hiểu thôi.”
Chu Chu không biết giải thích như thế nào.
Thế thì sao có thể giải thích được…
Lẽ nào lại nói rằng trực giác của phụ nữ?
Cô chỉ có thể qua loa đáp lại.
“PD Kiều Kiều!”
Cố Kiều Niệm vừa xuất hiện thì một đôi mắt sắc bén nào đó đã nhận ra cô.
“Chào buổi sáng, mọi người đã ăn sáng chưa?” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Đã ăn rồi ạ!”
“Chưa ăn ạ, bọn em phải giảm cân, khi mặc đồng phục nhìn trông rất béo!”
Vài người nhao nhao nói.
Chỉ có Cung Dịch không nói gì.
Cố Kiều Niệm đã rất cố gắng để không nhìn về phía đó.
Nhưng cuối cùng, ánh mắt của cô vô tình bắt gặp một vết đỏ.
Cô cười thầm trong lòng, lập tức quay đầu nhìn sang.
Chiếc dây buộc tóc màu đỏ thẫm vô cùng bắt mắt trên cổ tay người đàn ông đẹp trai đẫm mồ hôi.
Chết tiệt!
Người đàn ông này thực sự muốn chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT