Mật mã tài khoản xã giao của Cố
Kiều Niệm cô ấy đều có, nhìn bình luận trên mạng mắng càng ngày càng
nhiều, cô ấy hận không thể đăng nhập vào tài khoản của Cố Kiều Niệm làm
sáng tỏ.
Nhưng lại nhìn bộ dáng bình tĩnh của Cố Kiều Niệm, cuối cùng cô ấy vẫn cắn răng nhẫn nhịn.
Không bao lâu sau, bác sĩ Trần tới kiểm tra phòng.
Đơn giản hỏi thăm tình huống sau đó của Cố Kiều Niệm, bác sĩ Trần hỏi:
“Cần tôi trì hoãn thêm thời gian nằm viện cho cô không? Hiện tại cửa
bệnh viện chật kín phóng viên.”
“Không cần.” Cố Kiều Niệm lắc
đầu: “Bác sĩ Trần, cảm ơn ông đã chăm sóc tôi, làm phiền ông cho tôi
xuất viện, em gái tôi hình như cũng xảy ra chuyện, tôi rất lo lắng cho
em ấy, muốn lập tức đi xử lý chuyện này.”
Bác sĩ Trần nhìn Cố Kiều Niệm không nói chuyện.
Cố Kiều Niệm vội vàng giải thích: “Không phải tôi đánh.”
“Cô đã biến thành như thế này, mà còn có thể đánh người ta bị thương thành
như thế thì chỉ có quỷ mới tin.” Sắc mặt bác sĩ Trần cũng không quá tốt: “Nếu như bởi vì việc này mà cô muốn trở về, vậy coi như trước đó tôi
xen vào việc của người khác.”
Cố Kiều Niệm cúi đầu xuống không nói chuyện.
“Xử lý thủ tục xuất viện cho cô ấy đi.”
Vẻ mặt bác sĩ Trần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lúc trước ông đã tiếp xúc với rất nhiều cô gái bị bạo lực gia đình làm tổn
thương, có vài người có địa vị trong xã hội còn không thấp, nhưng mỗi
người đều có lý do để không phản kháng.
Hôm qua ông thấy Cố Kiều Niệm kiên quyết như vậy, còn tưởng rằng cô thật sự đã quyết định, không nghĩ tới…
Hại ông uổng phí công sức!
Bác sĩ Trần mặt lạnh quay người rời đi, Chu Chu còn muốn đuổi theo ra ngoài để giải thích lại bị Cố Kiều Niệm cản lại.
“Kiều Kiều! Chị đang làm gì vậy?” Chu Chu lo lắng đến độ giậm chân, cô ấy
thật sự không hiểu, Cố Kiều Niệm mạo hiểm như vậy, thật vất vả mới lừa
được một nhà ba người Cố Đức Hạo nhảy vào hố, kết quả cô không những
không nắm chặt thời gian chôn vùi một nhà ba người lòng dạ hiểm độc này, ngược lại cho bọn họ thời gian giải thích với bên ngoài.
“Đưa một cái xe lăn đến đây, thu dọn đồ đạc xuất viện.” Cố Kiều Niệm ôn hòa nói.
“Xe lăn?” Chu Chu nhìn chân Cố Kiều Niệm một cái.
“Thân thể suy yếu, không đi được!”
Chu Chu: “…”
Vừa rồi không phải vừa đi tản bộ đó sao?
Mặc dù có nhiều nghi vấn, nhưng Chu Chu vẫn làm theo như cũ.
Nửa giờ sau.
Cố Kiều Niệm làm xong thủ tục, ngồi lên xe lăn được đẩy đi ra.
Sau khi cô nhập viện đều là do bác sĩ Trần khám chữa bệnh, lúc y tá nhìn thấy cô, quả thật cô cũng rất suy yếu.
Cho nên cô ngồi xe lăn ra ngoài cũng không có ai hỏi gì.
Phóng viên ngồi xổm ở bên ngoài bệnh viện, biết Cố Kiều Niệm xuất viện, chen ở cửa ra vào như ong vỡ tổ để chụp ảnh.
Lúc xe Cố Kiều Niệm đi qua bên cạnh bọn họ thì nửa bước cũng khó đi.
Các phóng viên vô cùng kích động, không ngừng đập cửa kính xe.
“Cố Kiều Niệm, cô xuống xe nhận phỏng vấn đi!”
"Đây cũng không phải là chuyện riêng của nhà cô, xin cô hãy có trách nhiệm
với xã hội này một chút, cho công chúng một lời giải thích liên quan đến chuyện này đi.”
Cho dù bên ngoài đã nói đến thế này.
Cố Kiều Niệm vẫn không xuống xe.
Cuối cùng xe bảo mẫu phải mất rất nhiều công sức mới chen được lên đường cái, nghênh ngang rời đi.
Các phóng viên thấy thế, nhao nhao hùng hùng hổ hổ lên xe đuổi theo.
“Kiều Kiều, chị không thể nói cho em, rốt cuộc chị muốn làm gì sao?” Chu Chu nhìn xe đuổi theo phía sau, hoàn toàn bó tay.
“Một lát nữa em sẽ biết.” Cố Kiều Niệm nhìn thoáng qua con đường phía trước, sau đó cùng nói với lái xe: “Rẽ phải.”
“Cô Cố, rẽ phải chính là…” Vẻ mặt người lái xe tràn đầy nghi hoặc.
“Tôi biết, bác cứ quẹo vào là được.”
Đồng thời.
Đoàn đội truyền thông nào đó đi theo phía sau.
“Rốt cuộc Cố Kiều Niệm có bao nhiêu điểm yếu ở trong tay cha cô ta? Đều đã
bị nói thành thế này mà cũng không dám hừ một tiếng, theo sát một chút,
chớ để mất dấu!” Vẻ mặt của thợ quay phim ngồi ở tay lái phụ tràn đầy
oán hận.
Nhưng vừa dứt lời, thợ quay phim đã ngơ ra.
Xe Cố Kiều Niệm phía trước rẽ phải một cái…
Chậm rãi lái đến một nơi trang trọng nghiêm túc… đồn công an?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT