Sau khi trợ lý của Cung Dịch đi rồi, Vũ Tuyết từ từ tỉnh táo lại, cũng hiểu rõ được tình cảnh bây giờ của mình.

Thằng oắt con Cung Dịch độc ác kia muốn cô ta phải quay về đoàn làm phim.

Không quay về thì sẽ bôi xấu bản thân.

Cho nên trước khi tìm được cách giải quyết, nhất định cô ta phải quay về quay phim.

Hơn nữa cứ đi như thế, cô ta thật sự không cam lòng.

Cố Kiều Niệm không hề hao tổn cái gì, còn cô ta lại bị thương thành như thế, sau khi quay về còn không khiến người trêu cười sao?

Lúc này đạo diễn gọi điện thoại tới.

Vũ Tuyết còn đang giận đạo diễn không giúp mình nên đã để điện thoại reo một lát mới bắt máy.

“Sao thế?”

“Vũ Tuyết à, tay cô sao rồi?” Đạo diễn khách sáo hỏi.

Vốn dĩ ông ta là người không chứa nổi hạt cát trong mắt.

Nếu không phải bây giờ hết cách, đoàn làm phim mới vừa đình công trước đó, không thể đình công được nữa, thì ông ta đã không tìm Vũ Tuyết.

“Ông nói xem?” Vũ Tuyết cứng rắn nói.

Trên thực tế trong lòng cô ta cũng rất lo lắng, lo lắng là đạo diễn tới nói với cô ta bảo cô ta ngày mai không cần đóng phim nữa.

“Chuyện này ấy… Chúng ta không nhắc tới nữa, tôi gọi điện thoại cho cô là vì chuyện vai diễn.” Đạo diễn nói.

Lòng Vũ Tuyết thình thịch một tiếng.

Không chờ đạo diễn nói xong, cô ta đã giành nói trước: “Tôi có đạo đức nghề nghiệp, nếu đã nhận vai này thì không bỏ mặc nó vì người ta nói xấu tôi đâu, tôi sẽ tiếp tục quay!”

Đạo diễn hoang mang.

Vốn là ông ta đã nghĩ sẵn kịch bản phải khuyên Vũ Tuyết như thế nào trong đầu, cũng đã chuẩn bị xong sẽ bị Vũ Tuyết từ chối, sau đó ông ta một khóc hai náo ba thắt cổ xin cô ta.

Sao lại như hế này? Ông ta còn chưa mở miệng cầu xin nữa, tự cô ta đã đồng ý rồi?

“Thế à…” Đạo diễn mơ hồ nói.

“Tất nhiên, nếu Cố Kiều Niệm không muốn cho tôi về, tôi…” Vũ Tuyết định nhân cơ hội bán thảm.

Đạo diễn chặn lại lời cô ta: “Không có, Tiểu Cố người ta rất dễ nói chuyện, còn nói là diễn với cô rất thoải mái, muốn tiếp tục hợp tác với cô. Vũ Tuyết, Tiểu Cố thật sự không phải loại người như cô nghĩ đâu, cô ấy và Cung Dịch hai người là cô trò, Cung Dịch là do cô ấy dẫn dắt để vào nghề, không có bối cảnh gì cho nên mới chăm sóc cậu ấy nhiều chút!”

Đạo diễn rất ngay thẳng.

Ông ta uy nghĩ thật lâu, tại sao Vũ Tuyết lại nhắm vào Cố Kiều Niệm, chỉ có một đáp án thôi.

Bởi vì nổi máu ghen!

Cô ta thích Cung Dịch, thích tới mức tới phòng trà gây rối Cung Dịch.

Vậy người có vụ tai tiếng với Cung Dịch, đó còn không phải cái đinh trong mắt cái gai trong thịt cô ta sao?

Vũ Tuyết cầm điện thoại, trong chốc lát như lọt vào trong sương mù.

Thế nhưng cô ta hoàn hồn rất nhanh.

Con trà xanh Cố Kiều Niệm này!



“Đạo diễn, tôi không có ý nghĩ đó với Cung Dịch!” Vũ Tuyết cắn răng nói: “Hơn nữa ông đã bị cậu ta và Cố Kiều Niệm lừa rồi. Sau khi ông đi, chính miệng Cung Dịch thừa nhận với tôi rằng quả thật cậu ta và Cố Kiều Niệm đang hẹn hò!”

Đạo diễn: “…”

Thành thật mà nói, ông ta thật muốn chửi ầm lên, nhưng ai bảo ông ta không tìm được diễn viên phù hợp chứ?

“Có hẹn hò hay không là chuyện riêng của người ta, một đạo diễn như tôi không lo được nhiều như thế.” Ông ta nói cho qua: “Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ bảo phó đạo diễn điều chỉnh thời gian quay phim cho cô!”

Vũ Tuyết nghe xong là biết đạo diễn không tin những gì mình cô ta.

Tại sao?

Rốt cuộc là tại sao?

Tại sao tất cả mọi người không tin là Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đang hẹn hò?

Đạo diễn ngắt máy.

Vũ Tuyết lại phát điên lần nữa ở trong phòng bệnh.

Phát điên xong, trợ lý của Vũ Tuyết nhắc nhở: “Chị à, người đàn ông ban nãy nói… nói ngày mai chị quay lại làm.”

Vũ Tuyết nhìn về phía trợ lý, cô ta cắn chặt răng.

Bây giờ trong lòng cô ta đang có ý định muốn giết người!

Bình tĩnh lại.

Vũ Tuyết lấy điện thoại đã bị mình ném nứt ra, nhắn tin cho đạo diễn.

“Tôi muốn quay xong thật nhanh nên ngày mai sẽ về đoàn phim.”

Gửi tin Wechat xong, cô ta ném điện thoại ra ngoài.

Cố Kiều Niệm! Cô chờ đó cho tôi!

*

Tảng đá lớn trong lòng đạo diễn rơi xuống đất.

Ông ta lập tức vui tươi hớn hở.

“Phó đạo diễn à, ngày mai Vũ Tuyết quay về quay phim, cậu xem phần diễn phía sau của cô ta, cố sức điều chỉnh đi.”

“Không phải cô ta còn bị thương sao? Nhanh như vậy đã quay lại rồi?” Phó đạo diễn cẩn thận hỏi.

Vừa nãy khi đạo diễn quay về, ông ta tức giận như sắp phun lửa ra ngoài, thiêu cháy mọi người.

Phó đạo diễn còn sợ đây.

“Cậu đứng xa như vậy làm gì? Tôi ăn cậu được sao?” Đạo diễn nhíu mày rồi cười ha ha: “Cậu cứ coi là cô ta chuyên nghiệp. Hơn nữa kiếm khách ấy mà, trên tay có vết thương là chuyện bình thường, cậu bảo nhà tạo mẫu thay đổi thiết kế tạo mẫu của cô ta là được.”

“Được, tôi lập tức đi sắp xếp ngay!”

Phó đạo diễn nhấc chân chạy.

Đạo diễn đứng trong lều nhìn ra ngoài, vừa hay thấy Cố Kiều Niệm và Cung Dịch ngồi chung một chỗ đang xem kịch bản.

Trời trong nắm ấm.

Cỏ xanh hoa thơm.

Góc độ mà ông ta nhìn ra ngoài còn khá tốt.



Nhìn từ xa, hình ảnh kia đẹp như một bức tranh.

Ông ta lại nghĩ tới câu Vũ Tuyết nói trong điện thoại, thật sự Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đang hẹn hò.

“Nếu hẹn hò thật cũng đâu phải chuyện xấu gì?”

Đạo diễn giơ tay phải thành đấm, gõ hai cái vào lòng bàn tay trái.

“Vậy đó thật sự đúng là duyên trời ban rồi!”

Chu Chu đang trông nom Cố Kiều Niệm và Cung Dịch, cũng không biết cô ấy lấy cà chua ở đâu mà gặm.

Cũng thật lạ.

Cô ấy nhìn bọn họ như thế, lại thấy được cảm giác năm tháng êm đềm, thoải mái.

Khi cô ấy đang nhìn chợt có xe chạy tới từ xa, nhìn hơi quen quen.

Sau khi xe dừng hẳn, Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc lần lượt xuống xe.

“Cô Chu.” Tư Bắc chào hỏi Chu Chu trước.

Nghiêm Trình Thành thì nhìn cô ấy.

Mặt mày cau có, không chào hỏi.

“Sao các người tới đây?” Chu Chu hỏi.

“Đi ra ngoài dạo một vòng.” Tư Bắc nói xong, giơ đồ hai tay đang xách: “Lão Nghiêm nói là bánh gạo trong thị trấn phía trước ngon lắm nên bọn tôi qua đó mua tới đây.”

“Mua cho Kiều Kiều.” Nghiêm Trình Thành đầy vẻ giấu đầu lòi đuôi.

“Kiều Kiều nào có thể ăn cái này?” Chu Chu nghiêm túc một giây: “Tổng giám đốc Nghiêm, nghệ sĩ nhà tôi đang quay phim cổ trang, vì giảm vài lạng thịt mà ăn như Dương Mị Mị vậy, anh đừng hại chị ấy!”

Nghiêm Trình Thành: “…”

Không biết tốt xấu!

Nhưng mà Dương Mị Mị à?

Còn nhỏ hay sao mà gọi là Dương Mị Mị?

Đệch, đáng yêu thật.

“Tôi nói rồi.” Tư Bắc im lặng lắc đầu: “Cậu ấy không những mua, mà cậu ấy còn mua một bánh ngọt to, món đó thật sự ăn ngon lắm, chủ quán nói là làm bằng mật từ ong trên núi mà bọn họ nuôi, mùi vị đậm đà tinh khiết!”

“Thật sao?” Hai mắt Chu Chu sáng lên.

Không phải nói lúc này quá trùng hợp ư?

Trong số tất cả bánh ngọt, cô ấy thích nhất là bánh mật và bánh phô mai.

Lúc trước còn đi học, khi cô cảm thấy không chịu được nữa thì mua một miếng bánh ngọt mật nhỏ ăn.

Vừa ăn vừa khóc, ăn xong rồi, khóc xong rồi lại tiếp tục cố gắng.

“Không sao, Kiều Kiều không thể ăn được thì tôi ăn! Tôi không sợ mập."

Chu Chu cười híp mắt nhận bánh ngọt từ tay Tư Bắc.

Nghiêm Trình Thành nhìn lướt qua, chậc một tiếng, ghét bỏ: “Chỉ có chút bản lĩnh này!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play