Ngay từ ban đầu, Cố Kiều Niệm thật sự nghĩ rằng Vũ Tuyết tới vì sắc đẹp của Cung Dịch.
Đối với ý thù địch của cô ta, thì là vì cô và Cung Dịch có CP đang nổi tiếng, coi cô thành tình địch.
Thế nhưng, sau chuyện ngày hôm nay, Cố Kiều Niệm mơ hồ cảm thấy không phù hợp cho lắm.
Vũ Tuyết và trợ lý kia của cô ta cứ cắn chết nói Cung Dịch làm cô ta bị phỏng, cấu kết với mình.
Vũ Tuyết cũng không biết được thân phận thật của Cung Dịch.
Cho dù trước khi tới cô ta đã điều tra được kết quả, cũng chỉ là thân thế
mà ban đầu Cố Kiều Niệm thấy. Không có thế lực, không có tiền, nhỏ yếu,
bất lực đáng thương.
Nếu mục đích Vũ Tuyết vào đoàn phim là vì có được Cung Dịch, thì cô ta có thể nhân cơ hội Cung Dịch làm mình bị
thương, lấy chuyện này uy hiếp và vơ vét tài sản của Cung Dịch, ép anh
hẹn hò với cô ta.
Rõ ràng, Vũ Tuyết không làm như thế, thậm chí còn chưa thử qua.
Chẳng những không làm như vậy mà cô ta còn cắn riết lấy cô không buông.
Khi Cố Kiều Niệm xuống lầu lại nghĩ nhớ tới ngày gặp mặt lần đầu đó.
Câu nói không đầu không đuôi ấy của Vũ Tuyết.
Lúc này, Cố Kiều Niệm mới nhận ra.
Có lẽ Vũ Tuyết này nhắm vào mình, nhưng trước đây cô và Vũ Tuyết không hề xuất hiện cùng nhau.
Câu nói mà cô ta nói ngày đó kia, rõ ràng đã biết trước cô là người như thế nào.
Cho nên Vũ Tuyết mới nói là cô đang che giấu bản tính độc ác của mình.
Chắc chắn đã có ai đó nói gì với Vũ Tuyết.
Mà lý do Vũ Tuyết tới đây chắc là có liên quan tới người đó.
“Em không rõ lắm.” Chu Chu lắc đầu: “Em bảo người ta thăm dò một chút.”
Trước khi Cố Kiều Niệm sống lại chính là là kẻ ngu ngốc bất lực, không đắc tội với bất kỳ kẻ nào.
Sau khi sống lại trở về, những người cô trả thù hầu hết đều là người của giới giải trí.
Còn lại thì… Kim Thịnh đã vô dụng rồi, người của Kim Thịnh cũng không có khả năng kề đến cạnh Vũ Tuyết.
Những người còn lại, những lão làng bị Từ Lâm xử lý dù có nghi ngờ tới cô cũng sẽ không dùng cách này để dạy dỗ cô.
Cho nên người thúc đẩy Vũ Tuyết tới dạy dỗ cô, tiện thể ức hiếp Cung Dịch chắc chắn là người trong giới giải trí.
Không bao lâu sau, Cố Kiều Niệm lại về phim trường.
Đạo diễn trở về sớm đã phát cáu một trận lớn ở nơi này.
Cố Kiều Niệm vừa xuống xe, biên kịch và nhà sản xuất Dương đã chạy tới.
“Kiều Kiều, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Nhà sản xuất Dương vội hỏi.
Vũ Tuyết có nghe nói qua nhà sản xuất Dương và Cố Kiều Niệm khá thân thiết.
Nữ chính Âm Mưu Phượng Hoàng là do nhà sản xuất Dương gắng sức định ra.
Cho nên khi nhà sản xuất Dương biết chuyện Cung Dịch tạt nước sôi, Vũ Tuyết đã tìm đạo diễn mình quen.
Lúc nhà sản xuất Dương biết chuyện này, đạo diễn đã quay lại rồi.
“Mọi người nghe nói gì rồi?” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Rất quá đáng, nói là cô Vũ ngăn Cung Dịch ở phòng trà rồi ức hiếp, Cung
Dịch sợ, không cẩn thận tạt nước sôi lên tay cô ấy.” Nhà sản xuất Dương
hạ giọng nói.
“Sao lại có lời đồn quá đáng như thế?” Chị biên
kịch nhíu chặt mày: “Cô Vũ cũng là nhà nghệ thuật, sao lại làm ra
chuyện như vậy được?”
“Tôi cũng vô cùng kinh ngạc.” Cố Kiều Niệm thở dài một hơi.
Nhà sản xuất Dương với chị biên kịch ngây ngẩn cả người.
“Kiều Kiều, ý cô là sao? Cô tin lời đồn này?” Chị biên kịch hạ giọng nói: “Cô Vũ không phải người như thế đâu, cô đừng nghe người ta nói bừa, Cung
Dịch đâu? Tôi đi hỏi cậu ấy!”
“Chị đừng kích động!” Cố Kiều Niệm
trấn an chị biên kịch: “Ban đầu tôi và đạo diễn còn không tin chuyện
này, sau khi xem CCTV xong mới… Ý của đạo diễn đây là gièm pha, lại có
liên quan tới danh tiếng của hai diễn viên cho nên sau này mọi người
không bàn nữa, quay phim là được.”
“Còn có CCTV?” Nhà sản xuất Dương cau mày: “Vậy Cung Dịch không sao chứ?”
“Tôi đã đi xem thử, mu bàn tay cậu ấy cũng bị phỏng mà.” Vẻ mặt của Cố Kiều Niệm phù hợp để bán thảm thay Cung Dịch.
Chuyện bán thảm này thì phải ra tay trước.
Nếu không chờ Vũ Tuyết quay lại, không biết nên bịa như thế nào.
Cô dứt khoát làm kẻ ba hoa cho Cung Dịch một hồi, trực tiếp chiếm đỉnh cao đạo đức và dư luận.
“Có nghiêm trọng không?” Nhà sản xuất Dương hỏi.
“Còn tạm.” Cố Kiều Niệm thở dài một hơi: “Tôi cảm thấy chuyện này không đê
hèn như chúng ta nghĩ, có thể là cô Vũ có chút cảm tình với Cung Dịch,
muốn nói chuyện riêng với cậu ấy. Cung Dịch còn nhỏ tuổi cũng chưa trải
qua chuyện này nên lúc này mới bị dọa sợ.”
“Thật sự có camera sao? Quay được luôn?” Rất rõ ràng chị biên kịch còn đang trong khiếp sợ.
“Vâng.” Cố Kiều Niệm gật đầu: “Nhưng vừa đúng lúc CCTV trong phòng ăn bị hư,
CCTV trong hành lang chỉ quay được cảnh cô Vũ vào phòng trà. Cung Dịch
định đi thì chị ấy cản đường không cho mà còn đóng cửa lại, chuyện sau
khi đóng cửa thì không ai biết.”
“Không sớm không muộn, CCTVlại hỏng ngay lúc này, quá trùng hợp!” Nhà sản xuất Dương nhíu mày nói.
Bà ta là người bao che lắm.
Bây giờ Cung Dịch và Cố Kiều Niệm chính là cây rụng tiền quý báu của bà ta.
Nếu vì Vũ Tuyết mà Cung Dịch không quay được Âm Mưu Phượng Hoàng, thì tổn
thất của bà ta phải chịu lớn tới mức không hình dung được.
Cả người chị biên kịch đều có chút hoang mang.
“Còn cần CCTV phòng trà gì nữa, chỉ với video đó thì cũng đủ giải thích rõ ràng một chuyện.” Cô ấy lầm bầm.
“Cô không sao chứ?” Sản xuất Dương lo lắng.
Chị biên kịch lắc đầu, sau đó lên xe.
“Cô làm gì thế?” Nhà sản xuất Dương hỏi.
Chị biên kịch quay đầu hạ giọng.
“Đây là tư liệu sống khó có được, tôi phải nhớ kĩ, lỡ như sau này viết kịch bản mới có thể sử dụng được thì sao?”
Nhà sản xuất Dương: “…”
Sau đó bà ta lắc đầu: “Làm sáng tác chính là vô tình, nhà mình sập phòng,
nước mắt còn chưa lau khô đã coi nó là tư liệu sống mà nhét vào túi.”
Cố Kiều Niệm cười.
Nhà sản xuất Dương nhíu mày, vẻ mặt phiền chán: “Trước đó tôi còn tưởng mời được Bồ Tát tới, không ngờ là… Hy vọng đừng để lại ám ảnh gì cho Cung
Dịch của chúng ta!”
“Đừng lo, tôi và đạo diễn đã an ủi rồi.” Cố
Kiều Niệm dịu dàng nói: “Lát nữa cậu ấy tới, chị cứ coi như chưa có gì
xảy ra, cũng không cần đặt biệt đi an ủi cậu ấy để tránh cho cậu ấy xấu
hổ.”
“Tôi hiểu.” Bà ta lại thở dài: “Không biết vị kia của đoàn
phim, là cô Triệu đó, cô ta vốn chuẩn bị tới cứu hỏa, không biết còn
đồng ý tới không?”
Cố Kiều Niệm không tiếp lời.
Bà ta cứ nói rồi nói đến khiến bản thân tức giận lên.
“Rốt cuộc là tên kẻ băm vằm nào khiến cô Triệu ăn phải khoai tây nảy mầm như thế, phiền chết đi được!”
Chỉ một câu oán giận này, Cố Kiều Niệm nghe được vào tai như là một hòn đá chợt ném xuống hồ nước lặng không gợn sóng.
Sóng lăn tăn nhỏ nhẹ lấy hòn đá là trung tâm, nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Đúng thế.
Có khi nào chuyện cô Triệu ngộ độc thức ăn này cũng là do Vũ Tuyết tới làm loạn, cố ý sai người hại cô Triệu hay không?
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, Cố Kiều Niệm lại nhanh chóng xâu chuỗi chuyện cô Triệu trúng độc lần nữa.
Đáp án đã sống động như thật trước mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT