Cung Dịch cầm kịch bản ngồi trên sô pha đợi Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm đẩy cửa bước vào, từ từ đến bên cạnh anh.
“Còn đau không?”
Cung Dịch buông kịch bản xuống, kéo tay cô qua xem.
“Một chút.” Cố Kiều Niệm thành thật trả lời.
“Cô ta cố ý.” Cung Dịch ngẩng đầu nhìn Cố Kiều Niệm, nói ra từng chữ: “Tôi ước mình có thể băm tay cô ta ra.”
“Đừng mà.” Cố Kiều Niệm che miệng Cung Dịch lại.
Bé ngoan không thể nói lời này.
“Vốn dĩ tôi cho rằng dù cô ta không phải một người tốt thì cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, ai ngờ rằng cô ta dám ra tay chơi xấu trong khi đóng phim. Lần này do tôi không phòng bị, nhưng sau này sẽ không như vậy.” Cố Kiều Niệm an ủi Cung Dịch.
Cung Dịch sẽ giải quyết vấn đề này.
Nhất định dùng phương thức thô bạo nhất, trực tiếp khến Vũ Tuyết cút đi.
Nhưng mà...
Đối với Cố Kiều Niệm thì để cô ta cút đi vẫn không đủ.
Nếu Vũ Tuyết chủ động trèo xuống bàn thờ trêu chọc cô một lần nữa.
Từ khi cô ta dự định hại Cố Kiều Niệm thì Cố Kiều Niệm đã hạ quyết tâm.
Nếu cô ta đã bước xuống bàn thờ thì đừng mong trở lên lại.
“Không cho tôi quản sao?” Cung Dịch nhíu mày hỏi.
“Phụ nữ đánh nhau, đàn ông không cần nhúng tay.” Cố Kiều Niệm đưa ra logic của cô.
Cung Dịch: “...”
“Tôi có thể giải quyết.” Cố Kiều Niệm cúi đầu, hôn xuống ánh mắt không vui vẻ của Cung Dịch.
“Chỉ một lần này thôi, nếu có lần sau thì tôi nhất định sẽ băm tay cô ta ra.” Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, vô cùng chắc chắn nói.
Cố Kiều Niệm che miệng Cung Dịch lại.
Bé ngoan làm sao có thể nói lời này.
Ánh mắt Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm rất chắc chắn, bộ dạng lần này không thể đưa ra điều kiện nữa.
Cố Kiều Niệm bất lực nói: “Đã rõ.”
Vẻ mặt Cung Dịch lúc này mới tốt hơn một chút, sau đó giang hai tay ra ôm lấy Cố Kiều Niệm, mặt dán vào bụng dưới của Cố Kiều Niệm.
Trái tim Cố Kiều Niệm bỗng mềm ra, cô duỗi tay xoa đầu Cung Dịch: “Không phải nói muốn xem kịch bản sao?”
“Là nói dối thôi.” Cung Dịch cũng không quá rộng rãi: “Tôi chỉ muốn ở một mình với chị thôi.”
Cố Kiều Niệm bật cười rồi hỏi: “Hôm nay tôi đùa giỡn với cậu trước mặt đạo diễn, cậu có cảm thấy khó chịu không?”
Cung Dịch ôm chặt hơn một chút: “Tôi còn ước gì được thêm vài lần nữa.”
Cố Kiều Niệm cười rất tươi.
Chuyện của Vũ Tuyết giống như trang sách được lật qua trong Cung Dịch.
Đêm khuya.
Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đều đã ngủ.
Nghiêm Trình Thành xách theo đồ ăn lặng lẽ meo meo lại đây.
Thủ hạ Chu Chu đang chuẩn bị quay một số kịch bản, bây giờ đang trong giai đoạn hoàn thiện, cộng thêm với chuyện hôm nay của Hách Tiểu Điềm, khiến cô ấy bận đến mức lúc này mới có thời gian để thở.
“Ngủ hết rồi sao?”
Nghiêm Trình Thành đi vào, biết rõ nhưng vẫn hỏi.
“Đúng vậy.”
Chu Chu nhiệt tình chào đón, sau đó cũng nhiệt tình nhận lấy đồ ăn Nghiêm Trình Thành mang về.
Những món ngon này không cần phải làm nóng, cứ như vậy ăn cũng ngon.
Chu Chu mở một lon bia, khui một hộp thịt bò.
Ngồi xuống, chuẩn bị bổ sung thêm năng lượng.
Nghiêm Trình Thành ngồi xuống đối diện cô ấy: “Tôi không mua quá cay, sợ ăn sẽ nóng.”
“Vừa! Rất vừa! Bao nhiêu tiền vậy? Tôi chuyển cho anh.” Chu Chu thử một miếng, vui mừng khua tay.
“Tôi mua cho Kiều Kiều, không phải mua cho cô, ai muốn cô trả tiền chứ.” Vẻ mặt Nghiêm Trình Thành ghét bỏ: “Cứ ăn của cô đi, Cung Dịch sẽ đưa cho tôi.”
Chu Chu cũng không phải người thích so đo, nghĩ thầm lần sau mời anh ta ăn món khác là được.
Vì không muốn làm phiền đến người khác nghỉ ngơi, Chu Chu chỉ bật đèn trong phòng ăn.
Ánh đèn mờ nhạt ấm áp.
Chu Chu ăn một miếng thịt húp một ngụm bia, đầu tóc hiện lên vẻ thỏa mãn.
Hôm nay Nghiêm Trình Thành tự mình lái xe.
Cả đường đi xóc nảy, xương cốt đang rã rời từng mảnh.
Lúc này, anh ấy lười nhác dựa vào ghế ăn, vừa cầm điện thoại xử lý những công việc hôm nay chưa giải quyết xong, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn Chu Chu.
Cô nhóc này luôn dễ vui vẻ như vậy.
Rõ ràng mỗi ngày luôn làm công việc của tám người, mệt đến mức ngày nào cũng chẳng ngủ được giấc nào ngon lành.
Nhưng từ trước đến nay Nghiêm Trình Thành chưa bao giờ nghe thấy cô ấy oán giận điều gì.
Một miếng thịt, một ngụm bia đã có thể khiến cô ấy lập tức tràn trề sức lực trở lại.
Chu Chu à.
Là một người lộng lẫy như vàng.
Nghiêm Trình Thành nghĩ như thế.
Điện thoại của Chu Chu có tin nhắn.
Cô ấy vừa cầm lên xem, lập tức trở nên nghiêm túc.
“Sao vậy?’ Nghiêm Trình Thành hỏi.
Chu Chu buông đũa xuống, xem kỹ nội dung, sau đó đặt điện thoại xuống.
Ngoại trừ vẻ nghiêm túc, trông cô ấy có vẻ đang bàng hoàng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nghiêm Trình Thành lại hỏi.
Chu Chu cau mày.
Tin nhắn đến không có gì khác.
Chính là lịch sử Hách Tiểu Điềm đã chuẩn khoản ngân hàng trong khoảng thời gian này.
Chu Chu trước giờ không nghĩ ra được, Hách Tiểu Điểm không mua hàng xa xỉ, cũng ít khi đến nơi xa hoa, nhưng sao tiền của cô ấy lại hết?
Vừa nhìn lịch sử chuyển khoản, Chu Chu đã hiểu rõ.
Sau khi Hách Tiểu Điềm nhận được lương, mỗi tháng đều sẽ giữ lại cho mình một nghìn tệ.
Số tiền còn lại đều chuyển hết vào một tài khoản cá nhân.
Phần ghi chú là: “Gửi tiền học phí cho bạn nhỏ Hoa Hoa, phí sinh hoạt, tiền thuốc men, tiền mua quần áo, trại hè trong kỳ nghỉ hè...”
Bạn nhỏ Hoa Hoa.
Đó chắc chắn là một đứa trẻ.
Nhưng vì sao Hách Tiểu Điềm lại đưa tiền cho một đứa trẻ?
Chẳng lẽ... Hách Tiểu Điềm là một bà mẹ đơn thân sao?
Chu Chu hoàn toàn không thể nào liên hệ Hách Tiểu Điềm với một bà mẹ đơn thân đơn.
“Rốt cuộc là làm sao vậy? Cô nói gì đi chứ!”
Nghiêm Trình Thành thấy Chu Chu vẫn không nói chuyện bèn nóng nảy.
“Không có gì.” Chu Chu cất điện thoại đi, cầm đũa lên: “Tổng giám đốc Nghiêm, đã trễ thế này, sao anh không về nghỉ ngơi đi?”
Nghiêm Trình Thành nhíu mày, sau đó đứng dậy, không nói lời nào đã bỏ đi.
Chu Chu vẫn đang đắm chìm trong cú sốc rằng Hách Tiểu Điềm thật ra chính là một bà mẹ đơn thân, hoàn toàn không chú ý đến cảm xúc của Nghiêm Trình Thành.
Nghiêm Trình Thành đi ra sân, quay đầu lại nhìn nhưng không thấy có ai đuổi theo.
Anh ấy hít một hơi thật sâu, sau đó nghiến răng mắng: “Nhóc con vô lương tâm, về sau có chó mới mua đồ ăn cho cô ăn!”1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT