Vào mùa đông.

Ánh trời chiều khoảng ba bốn giờ chiếu lên người là thoải mái nhất.

Ánh mặt trời cũng rực rỡ ánh vàng.

Lúc Cố Kiều Niệm tỉnh lại đang vào thời điểm như thế.

Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Cung Dịch đang ngồi kế bên giường xem đồ.

Ánh mặt trời máu sáng chiếu rọi sau lưng anh, bao phủ cả người anh.

Ánh sáng chiếu lên các đường nét trên gương mặt anh trông càng đẹp mắt hơn, giống như một pho tượng thần.

Anh đang xem đồ vô cùng nghiêm túc.

Thế nhưng khi Cố Kiều Niệm mở mắt nhìn anh, dường như anh có cảm ứng, lập tức đưa mắt nhìn về phía cô.

Sau đó buông vật trong tay xuống, lấn người tới, trước khi lên tiếng nói chuyện, anh hôn một cái lên trán của Cố Kiều Niệm, sau đó lại dịu dàng nói: “Ngủ ngon không?”

“Ù.”

Cố Kiều Niệm trả lời.

“Bên đó thế nào rồi?”

“Dọn dẹp xong rồi, chị ăn chút gì đó trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa chị đến đó xem.” Cung Dịch nói.

“Được.”

Cố Kiều Niệm nói chuyện, ngồi dậy, sau đó lại giang hai tay ôm lấy Cung Dịch.

Cung Dịch nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Vẫn còn khó chịu sao?”

“Tốt hơn nhiều rồi.”

“Vậy thì tốt.” Giọng vẫn rất dịu dàng.

Rơi vào tai của Cố Kiều Niệm.

Giống như nắng ấm trong mùa đông giá rét, như móng của mèo nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng.

Vô cùng thoải mái, cũng rất yên bình.

Hai người ôm nhau trong chốc lát.

Cung Dịch cầm lấy áo khoác của Cố Kiều Niệm, mặc vào cho cô, sau đó hai người cùng đi xuống lòng.

Nơi ở Khôi Kiệt tìm chính là một nhà tự xây thuê tạm thời.

Diện tích cũng không lớn lắm.

Lúc này trong phòng khách, có an hem Tư Bắc, Nguyên Giang Vãn cộng thêm Chu Chu là đã đầy hết phòng rồi.

“Tỉnh rồi sao?”

Chu Chu đứng dậy, nhanh chân chạy tới.

Cố Kiều Niệm đang định mở miệng nói chuyện, Chu Chu đã lên tiếng trước một bước: “Thiết bị ở đoàn làm phim xảy ra vấn đề, tài xế lái xe hàng bị lật xuống sống, mặc dù người không sao nhưng thiết bị trên xe đều bị ngâm nước hu cả rồi! Thế nên thời gian quay phim dời lại, chị cứ yên tâm.”

Cố Kiều Niệm cười một tiếng: “Sao em biết chị định hỏi việc này?”

“Em chính là người trong lòng của chị, sao có thể không biết được chứ?”

Cung Dịch nhìn về phía Chu Chu.

Chu Chu thầm nghĩ sao xung quanh đột nhiên lạnh như thế nhỉ.

Sau đó cô ấy nhìn về phía Cung Dịch.

Sau đó: “…”

Không phải đâu, không phải, ban nãy cô ấy chỉ đùa giỡn một chút thôi, cũng không thể nói đùa một chút sao?



Hơn nữa, cô ấy chính là tình yêu của Cố Kiều Niệm cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc Cung Dịch là tình yêu trong lòng đúng chứ?

Hơn nữa.

Một sếp lớn như anh, anh tranh cãi vấn đời người tình trong lòng với một cô bé làm gì chứ?

Chu Chu âm thầm so đo với Cung Dịch.

Cố Kiều Niệm thấy việc này thường xuyên, thế nên cũng chẳng để tâm, cô đi về phía Nguyên Giang Vãn.

Cô vẫn còn nghĩ đến tối hôm qu Nguyên Giang Vãn bị đập đầu.

“Cô Nguyên, vết thương trên trán cô thế nào rồi?” Cố Kiều Niệm hỏi.

Nguyên Giang Vãn lắc đầu một cái: “Chỉ bị trầy một chút, không sao đâu.”

Lúc nói chuyện, Nguyên Giang Vãn vỗ vào chỗ bên cạnh mình: “Ngồi xuống rồi nói.”

Cố Kiều Niệm nể tình Nguyên Giang Vãn, thế nên ngồi xuống bên cạnh bà ấy.

“Tối hôm qua, cảm ơn cô.” Cố Kiều Niệm nói.

Cảm ơn bà ấy đã bảo vệ cô, cũng cảm ơn bà ấy đã kịp thời ngăn cản cô vung xẻng kia.

“Không cần cảm ơn.” Nguyên Giang Vãn dừng lại một chút, có chút áy náy nói: “Mấy lời cô nói tối qua, con còn nhớ không?”

Cố Kiều Niệm hơi hoảng hốt một chút.

Nguyên Giang Vãn không để ý, trịnh trọng đến lại: “Cô Cố, có thể việc này có thể hơi đường đột và lỗ mãng một chút, thế nhưng cô rất thích con, từ lần đầu tiên nhìn thấy con cô đã rất thích cô, con xinh đẹp như thế, tính tình cũng tốt… nếu như con không ngại, làm con gái của cô nhé?”

Cố Kiều Niệm hơi ngơ ngẩn.

Trong đầu.

Cũng nhớ lại, mấy lời Nguyên Giang Vãn nói khi ôm cô.

“Cô không có con, con lại không có mẹ, chúng ta cũng có thể thương yêu lẫn nhau, sau này… sau này cô sẽ trở thành mẹ con, cô bảo vệ con, đừng sợ… ngoan đừng sợ…”

Tất cả mọi người đang ngồi đó.

Cũng bao gồm cả Cung Dịch bên trong đó.

Đều vô cùng sửng sốt với yêu cầu này của Nguyên Giang Vãn.

Đầu tiên đây không giống chuyện Nguyên Giang Vãn có thể làm được.

Thứ hai… cũng quá đột ngột.

Người kinh ngạc nhất chính là Tư Hân Nhiễm.

Hôm nay cô ta ngồi bên cạnh Nguyên Giang Vãn, lải nhải về Cố Kiều Niệm cả ngày.

Nguyên Giang Vãn chả nói câu nào, chuyện muốn nhận Cố Kiều Niệm làm con nuôi.

Đương nhiên, Tư Hân Nhiễm cũng không phản đối Nguyên Giang Vãn làm như thế.

Thậm chí còn cảm thấy vô cùng tốt.

Nhưng…

Dường như lúc này không đúng lắm!

“Cô, cô đừng gấp gáp như thế… dù sao cứ để mấy ngày nữa rồi lại nói sau…” Tư Hân Nhiễm kéo ông tay áo Nguyên Giang Vãn, nói nhỏ nhẹ giống như muỗi vo ve.

Thi thể của cha mẹ người ta vừa được tìm thấy kia mà!

Cô thân yêu của con ơi!

Dù sao cô cũng nên chờ một chút chứ!

“Không sao.” Cố Kiều Niệm khôi phục tinh thần, cười một tiếng, sau đó cô kéo tay Nguyên Giang Vãn: “Cô nói đúng là không đúng lúc lắm, thế nhưng cô cũng rất thích cô đấy.”



Cố Kiều Niệm nhìn Nguyên Giang Vãn, ánh mắt có chút ý cười.

“Mẹ nuôi.”

Nguyên Giang Vãn vừa nghe được tiếng mẹ nuôi này.

Trước tiên là có hơi sửng sốt.

Sau đó lại cười vui vẻ, nhìn Tư Hân nhiễm một chút rồi lại nhìn Tư Bắc, rồi lại nhìn về phía Cố Kiều Niệm: “Này! Chờ cơ thể mẹ nuôi khoẻ hơn, sẽ lý sạch sẽ những chuyện cần xử lý sạch sẽ. Hơn nữa còn phải tổ chức một buổi lễ đường đường chính chính, nói cho tất cả moi người biết, bé gái xinh đẹp như thế này là con gái của tôi.”

Trên thực tế.

Kể từ khi Cố Kiều Niệm ý thức được.

Bắt đầu từ lúc đó cô đã không có một người cha người mẹ thật sự.

Trong lòng cô đã hình thành môt cái hang.

Máu tươi đầm đìa không ngừng nhỏ giọt.

Lúc này, Nguyên Giang Vãn chủ động đến gần, lại từ từ chặn cái hang kia lại một cách thần kỳ.

“Vâng!” Cố Kiều Niệm gật đầu một cái.

Sau đó cô lại đưa tay ôm lấy Nguyên Giang Vãn: “Thật… thật sự vô cùng cảm ơn mẹ.”

Tư Hân Nhiễm ngồi bên cạnh vừa cười vừa lau nước mắt.

Cô ta cũng không biết vì sao mình lại rơi nước mắt, thế nhưng lại không khống chế nổi.

“Thật tốt.”

Chu Chu đứng bên cạnh Cung Dịch, nói xong rồi lại nhìn Cung Dịch một chút.

Sau đó chỉ nhìn thấy, Cung Dịch bình thường rất ít khi cười lại xuất hiện một nụ cười thoả mãn nhàn nhạt.

Sau khi chung sống một khoảng thời gian.

Sự lo lắng Chu Chu dành cho Cung Dịch lúc mới bắt đầu, bây giờ đã dần dần yên tâm hoàn toàn.

Trên thế giới này.

Chắc hẳn không có người nào có khuynh hướng thích Cố Kiều Niệm như Cung Dịch nhỉ?

Cho dù là cô ấy.

Có lúc cũng sẽ bị phân tâm vì chuyện khác.

Cái tên Cung Dịch này…

Bạn nói anh là núi băng, anh lại hoà tan vì Cố Kiều Niệm, dịu dàng ở mọi việc.

Bạn nói anh là một boss lớn bá đạo, thế nhưng khi ở cạnh Cố Kiều Niệm, lại thật sự biến thành một chú chó nhỏ bên cạnh cô.

Cố Kiều Niệm không có cha mẹ ruột, là một bất hạnh vô cùng lớn.

Nhưng cũng may, bây giờ ở bên cạnh cô càng có nhiều người nguyện ý ở bên cạnh yêu thương cô, cưng chiều cô.

Cũng không còn giống mấy tháng trước.

Cô ấy một mình chăm sóc cho cô, cả ngày nơm nớp lo sợ.

“Cung Dịch à, nếu như dì Nguyên đã nhận Kiều Kiều là con gái, khi bà ấy quay về hoàng thất, thế Kiều Kiều có tính là công chúa hay không?” Chu Chu nhích sang chỗ Cung Dịch một chút, thấp giọng hỏi.

Cung Dịch trả lời: “Trên lý thuyết, phải cần hoàng thất sắc phong.”

“À.” Chu Chu gật đầu một cái.

“Chờ một chủ!” Lúc này, Tư Hân Nhiễm đang khóc thút thít đôt nhiên giơ tay lên, phá vỡ không khí ấm áp tại chỗ.

Mọi người nhìn về phía cô ta.

“Ha ha!” Tư Hân Nhiễm đột nhiên cười to hai tiếng nhìn về phía Cung Dịch: “Con gái nuôi của cô, là chị của em đúng không? Em kêu chị là hợp lý đúng không? Nếu anh còn muốn ném em xuống biển thì thật sự không có lý!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play