Cố Kiều Niệm có nhiều thời gian ở trong đoàn phim, từng gặp nhiều cảnh bắt nạt diễn viên. Cô nghe Cung Dịch nói như vậy, tưởng anh ở trong đoàn bị người ta ức hiếp.
“Sao vậy? Ai bắt nạt cậu?” Cố Kiều Niệm cau mày hỏi.
Cung Dịch thấy vậy liền cúi đầu hôn lên ấn đường của cô, sau đó thì thầm bên tai cô: “Tôi cứ nghĩ cảnh giường chiếu và cảnh hôn rất thú vị, không nghĩ rằng... lại giày vò đến vậy.”
Cố Kiều Niệm đơ một lúc sau đó bật cười.
“Thì ra là không được ăn nên mới hối hận phải không?” Cố Kiều NIệm sờ mặt Cung Dịch: “Nhưng cậu nghĩ xem, nếu cậu không diễn...”
Cung Dịch không đợi Cố Kiều Niệm nói xong đã cau mày: “Không hối hận rồi.”
Cố Kiều Niệm mãi mãi không thể kháng cự lại sự đáng yêu của Cung Dịch trước mặt mình.
“Đồ đáng yêu.”
Cố Kiều Niệm nói xong liền hôn mấy cái lên mặt Cung Dịch, anh ôm cô vào lòng, ghì thật chặt: “Nhất định phải ăn bánh kem sao?”
“Nhất định.”
Cố Kiều Niệm vỗ nhẹ lưng anh: “Đây là cô Nguyên tự tay làm, đặc biệt đợi cậu về thưởng thức.” Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng nói.
Cung Dịch than một tiếng, nếu đổi lại là trước đây, cho dù ông trời tự tay làm, anh cũng mặc kệ.
Cố Kiều Niệm nhịn cười: “Cậu tắm trước đi, tôi xuống dưới đợi cậu.” Cô chậm chạp nói.
Cung Dịch: “...”
Quả thực anh cần tắm để tỉnh táo một chút.
Một lúc sau Cố Kiều Niệm đi xuống lầu.
“Cung Dịch đâu rồi?” Nguyên Giang Vãn hỏi.
“Đang tắm ạ.” Cô trả lời: “Lát nữa sẽ xuống ạ.”
“Đúng là quỷ sạch sẽ!” Tư Hân Nhiễm bĩu môi, sau đó đắc ý nhìn bánh mình vừa làm xong, lúc đầu nhìn không ra là bánh quy gì.
Trường quay bên này cũng không quay thêm mấy nữa.
Chu Chu ngồi một bên, đang nói chuyện cùng nhân viên công tác bên đó, vừa ngắt máy thì Hách Tiểu Điềm gọi điện tới.
Cứ tưởng cô ấy muốn cắn đường tiếp, nhưng cô ấy mở miệng lại nói: “Hôm nay có một hãng đá quý gọi điện cho em, là hãng dưới trướng Sáng Thế Kỷ, nói muốn bàn chuyện hợp tác. Chuyện này em không rành lắm, hay chị về xử lý, còn em sang thay chị?”
“Dưới trướng Sáng Thế Kỷ?” Chu Chu đơ một lúc, bất giác nhìn Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn trước mặt, sau đó lại nhìn Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm đưa tay ra, Chu Chu liền đưa điện thoại cho cô.
“Tiểu Điềm à, đối phương nói những gì?” Cố Kiều Niệm hỏi trực tiếp.
“Thì những quy trình thông thường, có điều rất kỳ lạ, những sản phẩm xa xỉ của Sáng Thế Kỷ rất ít khi có người đại ngôn, Uyển Nhi nổi tiếng như vậy cũng chỉ là bạn tốt, hoặc đại sứ của nhãn hàng, còn lần hợp tác này lại cho quyền đại diện.”
Người đại diện của thương hiệu xa xỉ hàng trăm năm. Nghe thôi đã thấy hấp dẫn rồi.
“Sau đó thì sao?” Cố Kiều Niệm hỏi tiếp.
“Đối phương còn yêu cầu lúc bàn hợp tác chị cũng phải ở đó.” Hách Tiểu Điềm nói.
Điều này cũng không hề kỳ lạ.
Thương hiệu lớn, trước khi ký hợp đồng cần gặp mặt người đại diện.
Cố Kiều Niệm đáp đã biết rồi, sau khi tắt máy, không khí trong phòng bếp bỗng ngưng đọng.
“Chắc là trùng hợp? Chị vốn dĩ đã rất nổi tiếng rồi, hãng đá quý dưới trướng Sáng Thế Kỷ tìm chị cũng là chuyện hợp tình hợp lý.” Tư Hân Nhiễm nói.
Nếu như giọng cô ta không kiểu rề rà thì cái hợp tình hợp lí này cũng không giả đến vậy.
“Ừm, chắc là trùng hợp thôi.” Cố Kiều Niệm cười cười, sau đó chỉ chỉ bánh trên tay Tư Hân Nhiễm: “Cô nướng khét à?”
“Gì chứ, đây là bánh quy socola!” Tư Hân Nhiễm giải thích ngay lập tức.
Nguyên Giang Vãn nhìn ánh mắt của Cố Kiều Niệm, vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Sớm không tìm, muộn không tim, sao lại tìm đến vào ngay lúc này cơ chứ...
Khi Nguyên Giang Vãn mới quen Tư Kính Vũ, ông ta mới mười mấy tuổi.
Nhìn có vẻ là một đứa bé ôn hòa lễ độ, có điều hơi sợ người lạ và không hòa đồng cho lắm.
Năm đó, ông ta là con nhà quý tộc, đến học ở trường ngựa hoàng gia.
Nguyên Giang Vãn là người hoàng thất, lại là chị gái, đương nhiên cần chăm sóc đứa trẻ này.
Ai biết được rằng...
Sự chăm sóc này lại bị Tư Kính Vũ ghi thù.
Bản tính độc ác cũng dần lộ rõ khi ông ta trưởng thành, ông ta vô cùng giảo hoạt, ai biết liệu ông ta có tra được ra Cố Kiều Niệm hay không chứ?
Lỡ như...
Đúng lúc Cung Dịch đi từ trên lầu xuống.
Nguyên Giang Vãn nhìn về phía anh, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.
Đúng rồi... vẫn còn Cung Dịch ở đây...
“Cung Dịch.”
Thần kinh của Nguyên Giang Vãn bị tổn hại do dùng thuốc quá nhiều. Hiện tại vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, rất khó khống chế cảm xúc, nên sau khi nhìn thấy Cung Dịch, bà ấy liền chạy qua.
“Cô ơi!” Tư Hân Nhiễm cũng không kịp phản ứng.
Nguyên Giang Vãn chạy đến chỗ cầu thanh, nắm lấy tay của Cung Dịch: “Cháu nhất định phải cứu cô Cố, Tư Kính Vũ phát hiện ra cô ấy rồi.”
Cố Kiều Niệm đứng dậy, từ từ nhận ra Nguyên Giang Vãn có khả năng đã...
“Không được rồi, phải trốn đi thôi.” Nguyên Giang Vãn bắt đầu lo lắng và hoảng sợ: “Tối nay phải đi ngay, không thể ở đây được, Tư Kính Vũ sắp tìm đến đây rồi.”
“Cô ơi...”
Lâu lắm rồi Tư Hân Nhiễm không thấy Nguyên Giang Vãn trở nên như vậy, trong chốc lát cô ta đã rơi nước mắt.
Cô ta cứ tưởng rằng cô mình đã trở thành người bình thường rồi, nhưng khi nỗi sợ Tư Kính Vũ ập đến, bà ấy vẫn...
“Ông ta sẽ không tìm đến đâu.”
Cung Dịch nhìn Nguyên Giang Vãn chầm chậm nói.
“Cũng không có ai có thể làm tổn thương Cố Kiều Niệm.”
Nguyên Giang Vãn cứ như vậy nhìn Cung Dịch, hai tay bà ấy run rẩy nhưng không nhắc đến việc chạy trốn nữa.
Thực tế là bà ấy cần bảo vệ này.
Sự bảo vệ mà bà ấy biết rõ Tư Kính Vũ sẽ sợ hãi.
“Vậy... vậy là tốt rồi.”
Nguyên Giang Vãn dần hồi phục như bình thường, cúi thấp đầu.
Sau đó không biết bà ấy nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại nhìn Cung Dịch đầy tức giận.
“Chú Cung, chú lừa tôi! Chú đã nói sẽ giúp tôi, nhưng con tôi thì sao? Chú từng tìm nó sao? Chú có từng ngăn cản Tư Kính Vũ làm hại mẹ con tôi không?”
Bà ấy càng nói càng phẫn nộ.
“Chú chưa từng!!”
“Chú thậm chí không đến thăm tôi nữa! Vất tôi lại cho Tư Kính Vũ.”
“Chú đã làm trái với lời hứa của mình.”
Cố Kiều Niệm nhíu chặt mày, Nguyên Giang Vãn là đang nhận nhầm Cung Dịch thành ông của anh sao?
Tư Hân Nhiễm thấy Nguyên Giang Vãn ngày càng kích động, chỉ có thể lấy thuốc an thần trong túi xách ra, rồi tiêm cho Nguyên Giang Vãn trước khi bà ấy càng kích động hơn.
Sau khi đưa bà ấy về phòng, Tư Hân Nhiễm hỏi Cung Dịch: “Anh Cung Dịch, cô nhận nhầm anh thành người khác phải không?”
Cung Dịch ừm một tiếng.
Tư Hân Nhiễm trầm lặng: “Là ai vậy? Tại sao cô lại hỏi như vậy?”
“Đây không phải điều em nên biết.” Cung Dịch lạnh nhạt nói: “Chăm sóc tốt cho dì, anh đã sắp xếp bác sĩ thần kinh cho dì rồi.”
Nói xong không đợi Tư Hân Nhiễm mở lời liền nhìn Cố Kiều Niệm: “Bánh kem để mai rồi ăn, muộn rồi, nghỉ ngơi thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT