Lần họp mặt đầu tiên của đoàn phim, chắc chắn sẽ có bao nhiêu chuyện quan trọng. Nếu như cả nam chính và nữ chính đều ở trong khách sạn mà đồng thời lại vắng mặt, đừng nói đến chuyện chuyên môn ra sao, để người khác thấy cũng không biết người khác sẽ nghĩ thế nào?
Cung Dịch nắm lấy mắt cá chân của Cố Kiều Niệm và kéo cô lại.
Sau đó anh ôm cô vào trong lòng, không hề thanh minh giải thích, cứ thế hôn lấy cô.
Cho đến tận lúc Cố Kiều Niệm cảm thấy rằng mình sắp bị ngạt thở vì nụ hôn này thì Cung Dịch mới chịu buông cô ra.
“Cậu không ngoan, như vậy tôi thực sự sẽ tức giận!” Giọng của Cố Kiều Niệm run lên.
Cung Dịch lấy tay vuốt nhẹ chiếc cằm của cô và lưu luyến hôn lên chiếc cổ trắng ngần cô.
Cả người Cố Kiều Niệm đều run rẩy.
Cô nghĩ trong lòng, lần này Cung Dịch thực sự phát điên rồi.
Cung Dịch cứ thế đè cô xuống giường, sau đó ôm chặt cô vào lòng, cắn vào tai cô, nói: “Sợ rồi sao?”
Sợ sao?
Cô đang rất sợ được chưa?
“Lần sau chị có còn dám tùy ý gọi tôi là "anh" nữa không?” Giọng Cung Dịch mang dục vọng khó tả, hơn nữa còn có tiếng thở nhè nhẹ.
“Tốt lắm.” Cung Dịch hít một hơi thật sâu: “Tôi đi tắm trước đây đã.”
“Ồ...”
Cố Kiều Niệm rụt rè trả lời.
Ban đầu cô cứ nghĩ Cung Dịch sẽ chuẩn bị để đi vào nhà tắm, nhưng ai mà biết được, khi anh định buông cô ra, không hiểu anh nghĩ điều gì, lại ép hai bàn tay của Cố Kiều Niệm lên trên đầu.
“Dù sao thì tôi cũng phải đi vào nhà tắm để giải quyết, vậy thì cứ quá đáng một chút nhỉ.”
Cố Kiều Niệm không hề nghĩ tới điều này.
Cô vốn nghĩ gọi "anh" là thủ đoạn nho nhỏ để cô ngăn cản Cung Dịch.
Cố Kiều Niệm chưa bao giờ tưởng tượng rằng từ đó thực sự là chìa khóa dùng để mở phong ấn dã thú bên trong con người anh!
Vốn dĩ ở nơi này của Cung Dịch, cô vẫn là người đầu tiên luôn tự tung tự tác mà!
Do máy bay của một nhân vật phụ vẫn đang trong quá trình quản lý không lưu cho nên thời gian bắt đầu cuộc họp cũng bị trì hoãn.
Cung Dịch và Cố Kiều Niệm lần lượt tắm xong rồi bước ra từ phòng tắm.
Cố Kiều Niệm cũng đã ngủ cùng Cung Dịch một lát.
Lúc cuộc họp chính thức bắt đầu đã gần mười một giờ tối.
Cung Dịch đi xuống dưới tầng trước.
Cố Kiều Niệm thì đến muộn vài phút.
Vị trí của nam nữ chính đương nhiên ở cạnh gần nhau.
Một số người đã nhìn thấy trước khi cô ngồi xuống cũng chỉ nói lời chào một cách thờ ơ với Cung Dịch.
Vẻ mặt họ ít nhiều có phần thất vọng.
Không lâu sau đó, cả đạo diễn và nhà sản xuất Dương cũng cùng đến.
Sau khi vị đạo diễn ngồi xuống thì phát hiện hình như còn một chỗ trống chưa có người đến: “Ai là người chưa đến vậy?”
“Trần Ninh Ninh." Phó đạo diễn nói nhanh.
“Người bị trễ giờ đó à?” Đạo diễn cau mày hỏi lại.
"Phải rồi."
"Mẹ nó, tôi đã nói hàng trăm lần, tôi không cần loại diễn viên mang tiền vào đoàn phim, tôi không tin, cuộc họp đã bị hoãn hai giờ vì cô ta rồi. Đạo diễn, nhà sản xuất, kể cả diễn viên chính đều ở đây hết rồi, vậy mà cô ta còn muốn chúng ta đợi sao?” Đạo diễn trực tiếp vỗ bàn.
Đây quả thật là cô thiên kim tiểu thư lần trước nói muốn đến đoàn làm phim giết thời gian với Cung Dịch.
“Tôi xin lỗi, thật ngại quá! Chúng tôi vừa mới đến và xếp hành lý xong thì hơi muộn mất rồi.” Người giúp việc đi phía sau Trần Ninh Ninh nhanh nhẹn thanh minh.
“Diễn viên ở lại, những người còn lại đi ra ngoài.” Đạo diễn nói bằng giọng điệu khá thô lỗ, không hề khách khí với Trần Ninh Ninh.
Những người giúp việc của Trần Ninh Ninh người này nhìn người kia, ai nấy đều lúng túng, cuối cùng bọn họ quay ra nhìn cô ta.
"Đạo diễn à, không phải tôi bảo đợi thêm hai phút nữa sao? Có gì phải tức giận như vậy chứ?" Trần Ninh Ninh giả lả cười, vừa nói vừa không quên liếc sang phía đối diện nơi Cố Kiều Niệm đang ngồi, bên cạnh cô là Cung Dịch đang cúi đầu đọc kịch bản. Anh không thèm nhìn Trần Ninh Ninh dù chỉ một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT