Đối với Cung Dịch mà nói có ý nghĩa rất quan trọng.
Anh chưa từng nói với ai cả.
Theo lý thuyết.
Niệm Niệm cũng không biết những chuyện anh từng trả qua.
Làm thế nào cũng không đoán được mật mã này mới đúng.
Cố Kiều Niệm nhìn anh, lại hôn anh một cái: “Nếu như tôi nói, tôi thấy trong cơn ác mộng, cậu có tin không?”
Cung Dịch nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau trong chốc lát.
Cung Dịch gật đầu: “Tôi tin.”
“Cậu không phải bị ngốc đó chứ, tôi nói gì cậu cũng tin sao?” Cuối cùng Cố Kiều Niệm cũng để lộ nụ cười đầu tiên sau khi đến nhà.
Cung Dịch thấy cô cười.
Chuyện gì lớn cũng trở nên không quan trọng.
Anh cũng cười theo.
“Ừ, chị nói gì tôi cũng tin.” Cung Dịch gật đầu.
Trong lòng Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng than thở một tiếng.
Quả nhiên.
Cho dù trong tình huống nào.
Người có thể nhanh chóng chữa lành cho cô, cũng chỉ có Cung Dịch.
Anh đúng là thuốc độc của cô.
Cũng là liều thuốc duy nhất của cô.
“Được rồi.” Cố Kiều Niệm sát tới Cung Dịch, khẽ căn vào môi anh, ánh mắt nghi ngờ nhìn anh: “Nếu tôi nói gì cậu cũng tin, vậy thì nói sau đo, bây giờ làm chuyện chính trước, được không?”
Lúc này, cho dù trời có sập xuống, chỉ cần có Cung Dịch chống đỡ, cũng không được xem là chuyện lớn.
“Được!”
Cung Dịch hôn mí mắt Cố Kiều Niệm một cái, lại hôn lên chóp mũi cô.
Sau đó lại hôn lên tai cô: “Sẽ làm ngay.”
Khoảng thời gian gần đây.
Cung Dịch và Cố Kiều Niệm đều bận rộn.
Nhất là Cung Dịch.
Phải đi học, phải quản lý chuyện của công ty, còn phải luyện tập cho trận chung kết.
Sau khi hay người từ Đế Đô về.
Đã một khoảng thời gian dài không được thoải mái rồi.
Hôm nay Cố Kiều Niệm rất phụ thuộc vào Cung Dịch.
Cũng rất dây dưa vào anh.
Cung Dịch nhớ tới ở Đế Đô lần trước, lúc nào Cố Kiều Niệm như thế thì sẽ là bị bệnh.
Là suy nghĩ phải kiềm chế.
Thế nhưng…
Lúc này đến phiên lòng anh không kiềm chế được.
Lúc cô kiềm chế, anh muốn kiềm chế cũng rất miễn cưỡng.
Huống chi cô không kiềm chế, lại còn dựa dẫm vào anh?
Đưa Cố Kiều Niệm từ phòng tắm quay lại phòng ngủ.
Cung Dịch lập tức muốn dỗ cô nghỉ ngơi trước.
Ngày hôm qua quá mệt mỏi, buổi sáng cảm xúc của cô lại lên xuống mãnh liệt như thế.
Cung Dịch lo cô không chịu nổi, lại lâm bệnh.
Ai biết.
Cố Kiều Niệm lại câu cổ anh.
Mắt to nhấp nháy, vô cùng ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi một tiếng anh.
Trong tích tắc.
Phòng tuyến của Cung Dịch sụp đổ đến mức không còn chút cặn nào.
Sau cái này.
Thỉnh thoảng cô lại anh một tiếng anh.
Lúc cầu xin tha thứ cũng gọi anh xin tha thứ.
Cả người Cung Dịch gần như phát điên.
Từ lúc mặt trời mọc ở đằng đông cho đến giữa trưa.
Tiếng động trong phòng cuối cùng mới từ từ dịu xuống một chút.
Cố Kiều Niệm nằm trong lòng Cung Dịch ngủ thiếp đi.
Trên lông mi của cô còn vương vài giọt nước mắt.
Cung Dịch nhìn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống.
Sau đó ôm lấy cô ngủ theo.
Cảm giác này.
Ngủ thẳng đến khi hoàng hôn mặt trời lặn.
Lúc Cố Kiều Niệm tỉnh lại.
Thứ chờ đợi cô chính là nụ hôn của Cung Dịch.
“Ngủ có ngon không?”
Cố Kiều Niệm suy nghĩ một chút.
Cảm giác này, cô hiếm khi không nằm mơ, chưa từng ngủ ngon như thế.
“Ừ.”
Cố Kiều Niệm gật đầu, sau đó ôm eo Cung Dịch, lại hôn lên ngực anh một cái: “Tỉnh dậy lâu rồi sao?”
“Sớm hơn chị một chút.” Cung Dịch lên tiếng đáp lại, sau đó hôn lên trán Cố Kiều Niệm một cái, lại nói vào tai cô: “Chị, còn muốn tiếp tục trêu chọc tôi sao?”
Cố Kiều Niệm ngẩn ra.
Sau đó.
Là các loại hình ảnh cấm người dưới mười chín tuổi.
Nhanh chóng dâng trào trong đầu.
Cố Kiều Niệm: “…”
Sau thời gian suy nghĩ ngắn ngủi.
Cố Kiều Niệm nghiến răng một cái.
Cô đúng là không cách nào kiềm chế ham muốn thể xác Cung Dịch, thế nào?
“Mệt rồi, lần tới đi!”
Đáp án này.
Cung Dịch không ngờ.
Chuyện tốt như thế, còn có lần tới?
Anh lập tức cười lên.
“Cười cái gì, không phải cậu được chơi rất vui vẻ sao?” Cố Kiều Niệm lẩm nhầm.
“Vui vẻ, vô cùng vui vẻ.” Cung Dịch gật đầu.
Cố Kiều Niệm suy nghĩ phải nhanh chóng lật chuyện này sang một bên.
“Tôi đói.” Bụng của Cố Kiều Niệm thật sự đã đói đến kêu ục ục.
Bữa sáng nhỉ.
Nửa đường cũng có ăn một chút.
Nhưng.
Về điểm kia hoàn toàn không thấy đói.
“Tôi gọi khách sạn phục vụ, thanh toán trước khi ăn, lát nữa tôi sẽ đưa chị đi ăn món chị thích.” Cung Dịch trông như đang dỗ người bạn nhỏ.
“Ừ.” Cố Kiều Niệm gật đầu một cái.
Sau đó, Cung Dịch đứng dậy, đi ra ngoài cầm thức ăn.
Cố Kiều Niệm nằm trên giường, nhìn về phía cửa sổ.
Cũng không biết có phải tình cờ không.
Vẫn là hoàng hôn đang gây hấn với cô.
Đúng thế.
Ngoài cửa sổ cũng là lúc hoàng hôn phủ xuống.
Lúc hoàng hôn ở trên mặt biển, so với bất kỳ nơi nào, cũng lộng lẫy hơn cả.
Cố Kiều Niệm kéo chăn đặt trước ngực, sau khi xuống giường, để chân không đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn hình ảnh lộng lẫy chỉ có trong phim hoạt hình.
“Tao nhất định sẽ làm rõ, rốt cuộc mày là cái gì.”
Cố Kiều Niệm thấp giọng nói.
Lúc này, Cung Dịch từ bên ngoài trở vào.
Thấy Cố Kiều Niệm đang đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn mặt trời lặn đến ngẩn người.
Anh đặt đồ ăn xuống, đi tới.
Cơ thể cao lớn, từ từ ôm Cố Kiều Niệm từ phía sau.
“Nhìn cái gì thế?”
Tay Cố Kiều Niệm khoác lên trên cánh tay anh.
“Cung Dịch, nếu như tôi nói với cậu, trước đó chúng ta đã từng yêu nhau, nhưng sau đó lại không thể ở bên nhau. Tôi sống lại từ quá khứ, yêu cậu lần nữa, cậu có tin không?”
Cung Dịch nghiêm túc suy nghĩ một chút.
“Cho nên, mới có thể từ lúc bắt đầu, khóc vì tôi trong cơn ác mộng?”
“Đúng thế.” Cố Kiều Niệm xoay người, ngẩng đầu nhìn Cung Dịch, nghĩ đến linh đường, nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt lúc chết của anh, hốc mắt cô lập tức ứng đỏ: “Cậu có tin không?”
Cung Dịch khẽ vuốt ve gò má cô, nhìn ánh mắt ửng hồng của cô, nước mắt loè loè đôi mắt.
Chuyện này.
Không nằm trong phạm vi hiểu biết của anh.
Nhưng…
“Tôi tin.” Cung Dịch gật đầu: “Nhưng tôi có hơi nghi ngờ… nếu như tôi yêu chị, không thể không ở bên chị…”
Dường như Cung Dịch đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lời nói hơi ngừng.
“Sao thế.” Cố Kiều Niệm hỏi.
Cung Dịch nhìn cô, sau đó hỏi: “Tôi chết sao?”
Cố Kiều Niệm ngẩn ra, thế nhưng vẫn gật đầu một cái.
Cung Dịch thoải mái cười một tiếng, sau đó đụng vào chóp mũi cô một cái: “Vậy thì đúng rồi, nếu như tôi yêu chị, cũng chỉ có sự chết mới chia cắt chúng ta. Chị, chị đừng lo lắng nữa, con người tôi, mạng sống của tôi cũng là của chị, trừ khi chị để tôi chết…”
“Không được phép nói bậy bạ!” Cố Kiều Niệm lập tức che miệng Cung Dịch: “Cậu phải sống, bây giờ tôi đã được cậu cưng chiều đến mức ngang ngược, cậu phải chịu trách nhiệm, cả đời nuông chiều tôi như thế.”
Cô vừa nói, nước mắt lại không nhịn được trào ra khỏi hốc mắt.
Cố Kiều Niệm lập tức im lặng.
Lúc này.
Khóc cái gì chứ?
Cung Dịch thấy nước mắt của cô, lập tức trở nên luống cuống.
“Được, tôi chịu trách nhiệm, đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Cung Dịch vừa nói, vừa hôn lên nước mắt của Cố Kiều Niệm: “Đừng khóc có được không? Lòng tôi ta nát cả rồi.”
“Không khóc, chỉ là nước mắt tự rơi thôi!” Cố Kiều Niệm lầm bầm.
“Đúng, là nước mắt hư, bắt nạt lòng dạ tôi.” Cung Dịch cười nói: “Không phải chị đói sao? Ăn gì nhé.”