“Ông nói hết đi chứ? Chuyện này liên quan gì đến Cố Kiều Niệm hả?”
Trương Ngọc Mai ở trên xe vẫn không ngừng hỏi: “Với biểu hiện hai ngày
nay của nó thì có thể sao? Chuyện của tổng giám đốc Kim nó còn cùng bày
mưu tính kế.”
“Bà có ngốc hay không?” Cố Đức Hạo giọng nói nóng
nảy: “Lần trước chuyện Thiến Thiến thay thế nó đã rất khả nghi rồi. Tôi
thấy con bé chết tiệt kia rõ ràng không muốn đi hiến thân cho tổng giám
đốc Kim, mấy ngày nay, những chuyện này chính là muốn phân tán lực chú ý của chúng ta để tìm cơ hội chạy trốn!”
Trương Ngọc Mai sửng sốt
một chút, lúc trước bởi vì Cố Kiều Niệm vạch trần Cố Đức Hạo và Dương
Tuyết có gian tình, còn đứng về phía bà ta, Trương Ngọc Mai vô thức
buông lỏng cảnh giác với Cố Kiều Niệm.
“Lúc đi ra ngoài có khóa cửa không?” Trương Ngọc Mai kinh hoàng hỏi.
“Tôi vẫn luôn để mắt đến nó, nhưng khó tránh khỏi Cố Kiều Niệm lại gây ra
chuyện!” Cố Đức Hạo nghĩ tới việc bị Cố Kiều Niệm đùa bỡn quay vòng,
nghiến răng tức giận: “Nếu nó dám chạy, bị tôi bắt được, tôi nhất định
sẽ khiến nó cả đời sống không được yên ổn.”
“Kiều Kiều, em đã
điều tra khu nhà này rồi. Toàn thành phố, an ninh của nhà anh ta là tốt
nhất. Rất nhiều minh tinh đều ở đây!” Chu Chu dẫn Cố Kiều Niện vào căn
phòng trang trí vô cùng sạch sẽ thoáng mát.
Trong phòng có nguyên một cái cửa sổ sát đất có thể quan sát toàn bộ thành phố.
Cố Kiều Niệm đảo mắt một vòng, vô cùng hài lòng: “Em vất vả rồi.”
“Không vất vả!” Chu Chu khoát khoát tay, sau đó lại cẩn thận hỏi: “Ngày mai tổng giám đốc Kim bên kia, cứ như vậy sao?”
“Không phải ngày mai.” Cố Kiều Niệm thong thả ngồi vào trên ghế sa lon, nhắm
mắt lại nhẹ nhàng nói một câu: “Tối hôm qua chị đã dùng điện thoại của
Cố Đức Hạo gửi tin nhắn cho tổng giám đốc Kim, đổi thời gian từ tám giờ
tối mai thành tối nay, địa điểm…”
Cố Kiều Niện cười cười: “Ngay tại nhà Cố Đức Hạo.”
“A?”
Chu Chu mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Khoảng bảy giờ bốn lăm phút, Cố Đức Hạo chạy về tới nhà.
Đẩy cửa nhà ra tìm kiếm, kết quả không tìm thấy Cố Kiều Niệm.
“Đúng là nó đã bỏ trốn rồi!” Cố Đức Hạo cắn chặt răng tức giận: “Con điếm
kia, cảm thấy mình cánh dài cứng cáp rồi đúng không? Được! Bây giờ tôi
nhất định phải cho nó biết, nó có còn mạng để bay ra khỏi núi Ngũ Hành
Sơn của ông đây không!”
Cố Đức Hạo cho rằng Cố Kiều Niệm chỉ bỏ
trốn, trăm ngàn lần không nghĩ tới phía sau còn có nhiều điều khiến ông
ta sụp đổ hơn nữa, tức giận thì mọi chuyện lại không kịp chuẩn bị.
Chuông cửa vang lên.
Cố Đức Hạo sai Trương Ngọc Mai ra mở cửa. Khi bà ta mở cửa ra, nhìn thấy người ở cửa thì cả người đều ngây ra.
“Sao hai vị lại ở đây?” Trương Ngọc Mai nơm nớp lo sợ quay đầu: “Chồng, vệ sĩ của ông Kim đến rồi!”
Cố Đức Hạo đang trong cơn tức giận, nghe thấy hai người này tới, sau lưng
đổ mồ hôi lạnh, vội vàng chạy tới: “Hai vị sao lại tới đây?”
“Không phải ông gửi tin nhắn cho ông Kim đổi thời gian thành tối nay sao? Còn
mười phút nữa ông Kim sẽ tới, chúng tôi tới trước để xác nhận an toàn.” Hai tên vệ sĩ lạnh lùng nói.
Mặc dù bọn họ làm vệ sĩ thân cận
của tổng giám đốc Kim, nhưng cũng xem thường kẻ bán con gái vì tiền này, thế thì tính là loại đàn ông gì chứ?
Vợ chồng Cố Đức Hạo vô cùng bối rối.
Vệ sĩ của tổng giám đốc Kim rất nhanh đã vào cửa.
“Sao mọi chuyện lại thế này? Ông đổi thời gian hả?” Trương Ngọc Mai lôi kéo
Cố Đức Hạo đến một góc ở bên trong, bóp lấy cánh tay của ông ta hỏi.
Sắc mặt của Cố Đức Hạo tái mét, mặt xám xịt như tro: “Là Cố Kiều Niệm…”
“Cô ta đổi dãy số, lại gửi tin nhắn cho tổng giám đốc Kim.” Trương Ngọc
Mai căng thẳng đến độ trừng mắt: “Không phải, con bé đáng chết làm như
vậy là có ý đồ gì chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT