Vị đại kim nha này chính là đại ca của cậu ba Hùng, anh ta có thể hô mưa gọi gió ở đây đều nhờ vào người này.
“Anh đến thăm em trai sao không báo trước một tiếng, để em đến cổng đón tiếp anh?”
Không đợi cậu ba Hùng đến gần, anh Nam đã đạp một đạp lên ngực anh ta.
“Anh Nam… em trai đã làm gì sai sao?” Cậu ba Hùng ôm ngực, đau đến nỗi nhe răng.
Anh Nam không nói gì, hơi tránh ra.
Phía sau anh ta có người.
Cậu ba Hùng nhìn qua, thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest đen đang chầm chậm bước lên.
Anh Nam cũng xem như là nhân vật đại ca trong tỉnh. Lúc người đàn ông kia bước lên, ông ta lại cung kính cúi đầu.
Vẻ mặt cậu ba Hùng toàn là vẻ ngạc nhiên.
Người đàn ông này nhìn non choẹt...
Cậu ba Hùng bò dậy.
“Anh Nam, người anh em này là…”
“Chát!”
Anh Nam giơ tay tát một bạt tai vang dội, đánh đến nỗi trong chớp mắt tai cậu ba Hùng ù ù hết cả lên.
“Miệng chó không mọc nổi ngà voi, gọi ai là anh em đấy? Cậu xứng à?”
Cậu ba Hùng sững sờ.
Anh ta sửng sốt nhìn người đàn ông lạnh băng trước mắt.
“Anh…”
Không để cậu ba Hùng nói xong, người đàn ông kia hỏi anh ta: “Tối qua là anh dẫn người vây Cố Kiều Niệm?”
Cậu ba Hùng trừng lớn mắt.
Cố Kiều Niệm?
Người kinh động đến anh Nam phải đến đây tìm anh ta gây phiền phức lại là người phụ nữ tên Cố Kiều Niệm kia?
“Đại ca! Đại ca, anh nghe tôi giải thích, tôi không biết cô ta là ai, tôi chỉ làm việc giúp người khác!” Cậu ba Hùng vội nói.
Chỗ này của cậu ba Hùng khắp nơi đều là gậy bóng chày.
Cung Dịch nhìn anh ta, cầm một cái lên chậm rãi đến trước mặt cậu ba Hùng.
Anh ta thấy tình huống này, lập tức quỳ xuống: “Đại ca, anh tha cho tôi đi, tôi không có động đến cô ta! Mấy người cô ta dẫn đến có thể đánh nhau, anh em chúng tôi ai cũng bị đánh đến gãy tay!”
“Anh dọa cô ấy rồi.”
Cung Dịch lạnh lùng lên tiếng.
“Không có, thật sự không có!” Cậu ba Hùng cực kỳ hoảng sợ.
Anh ta náo loạn trong xã hội nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa bao giờ gặp người có phong thái đáng sợ thế này.
Dù cậu ba Hùng cứ liên tục cầu xin nhưng gậy bóng chày trên tay Cung Dịch vẫn đánh lên người anh ta.
“Sao anh có thể ức hiếp một cô gái hả? Hả?” Cung Dịch lạnh lùng hỏi.
Cậu ba Hùng hét thảm liên tục.
Anh ta nói không sai.
Vệ sĩ bên cạnh Cố Kiều Niệm, ai nấy cũng đều có lai lịch không nhỏ.
Người trước mặt rác rưởi như vậy, đương nhiên không thể chạm đến cô.
Nhưng nếu không có mấy vệ sĩ này, anh ta sẽ làm gì?
Cung Dịch không thể tưởng tượng được, vừa nghĩ đến Cố Kiều Niệm bị dọa là lửa giận trong anh lại không thể dằn xuống được.1
“Cậu chủ!”
Hứa Cao thấy Cung Dịch mất không chế rồi, sợ anh gây án mạng nên bước lên ngay.
Giọng nói của Hứa cao khiến Cung Dịch lấy lại được chút lý trí.
Anh hít thở sâu, nhẹ nhàng buông tay, ném gậy bóng chày dính máu lên đất.
Hứa Cao lập tức đưa khăn tay cho anh. Mặt Cung Dịch không cảm xúc lau tay.
Hứa Cao nhìn cậu ba Hùng. Nói về kỹ thuật đánh người, không ai giỏi hơn Cung Dịch. Tuy cậu ba Hùng bị đánh bầm dập máu thịt lẫn lộn, nhưng đến giờ anh ta vẫn chưa bất tỉnh, trông vẫn rất minh mẫn.
Đột nhiên Hứa Cao nhớ lại, lúc Cung Dịch bảy tám tuổi từng nói với ông ấy một câu: “Tỉnh táo mà đau đớn mới là đau đớn.”
“Anh… rốt cuộc anh là ai?” Cậu ba Hùng khó khăn hỏi.
Cung Dịch nhìn anh ta: “Cố Kiều Niệm là bà chủ của tôi, anh nói xem tôi là ai?”
Cậu ba Hùng càng sững sờ hơn.
Cố Kiều Niệm là chủ của cái người đáng sợ này?
Cố Kiều Niệm kia là người thế nào vậy?
“Chỉ là đám côn đồ, đừng nghĩ bản thân là xã hội đen.” Cung Dịch lạnh lùng nói: “Anh xứng sao?”
Cậu ba Hùng run rẩy không dám tiếp lời.
Sau đó Cung Dịch lạnh lùng đưa khăn tay cho Hứa Cao, quay người đi. Nhưng mới đi một bước, anh lại quay lại, nhấc chân hung hăng đạp lên ngực cậu ba Hùng.
“Á!”
Cậu ba Hùng ho ra một ngụm máu.
“Hai cái xương sườn.” Cung Dịch hơi nhướng mày, vẫn là gương mặt lạnh lùng: “Miễn cưỡng đủ để trả rồi.”
Nói xong, lúc này Cung Dịch mới xuống tầng.
Lúc đi ngang anh Nam, anh nói một câu: “Đừng giao khu Bắc cho mấy tên cặn bã thế này nữa, nói với tất cả thuộc hạ của anh, sau này ai dám động đến Cố Kiều Niệm, cậu ba Hùng chính là ví dụ.”
“Vâng.”
Anh Nam đáp.
Sau đó Cung Dịch rời khỏi đây.
Hứa Cao cười với anh Nam: “Lão Trần, vất vả cậu dọn dẹp hậu quả rồi.”
“Nên làm mà, là tôi không quản lý tốt người dưới trướng mình.” Trần Nam thoáng dừng lại: “Cố Kiều Niệm…”
“Cái này cậu đừng thăm dò, nghe theo lời cậu chủ.”
“Vâng.”
Lời cậu chủ nói chỉ có đúng, nhưng bà chủ của anh?
Thật kỳ lạ!
Ai có thể làm chủ của Cung Dịch chứ?
Thần tiên à?1
Hứa Cao hơi gật đầu, sau đó rời đi.
Sau khi Cung Dịch đi, Trần Nam đến trước mặt cậu ba Hùng, ngồi xổm xuống: “Cậu cũng xui thật, sao cậu có thể đụng đến cả cái vuốt cứng này?”
“Anh ta…”
“Cậu chủ nhỏ của tập đoàn Vân Đỉnh.” Trần Nam đáp.
“Cháu trai Cung Trường Đình?”
“Nhưng cậu ta không chỉ đơn giản là cháu trai của ông cụ, cậu ta còn hung hăng hơn ông nội cậu ta, nên cậu biết cậu mang đến phiền phức lớn thế nào cho ông đây không?” Trần Nam liếc Hùng Tam: “Đến bệnh viện im lặng xử lý, trước khi trời tối dẫn người của cậu cút khỏi nội thành, đừng để tôi thấy cậu nữa.”
Tập đoàn Vân Đỉnh trước đây vốn bắt đầu từ vùng xám. Cung Trường Đình xưng vương xưng bá lâu dài trong hai giới hắc bạch. Sau khi ông ta chết, vốn dĩ mọi người nghĩ có thể không bị nhà họ Cung khống chế nữa. Nhưng ai biết chưa mất bao lâu, người kế thừa mới đã đến.
Một đứa bé sáu tuổi, không ai để nó vào mắt. Nhưng… đứa bé này trong sáu năm tương lai đã mang đến cho đám người Trần Nam ác mộng mãi mãi không thể quên.
Mà thứ anh muốn chỉ là sự khuất phục của mấy người này.
Ngoại trừ việc khuất phục hoàn toàn, còn lại không có bất cứ điều kiện gì cả.
Cuối cùng, đám người Trần Nam bị cậu chủ nhỏ đánh phục.
Người giang hồ vốn dĩ chính là kẻ thắng làm vua.
Sau khi bọn họ khuất phục trước Cung Dịch, tất cả đều thuận lợi. Hơn nữa, dưới sự giúp đỡ của Cung Dịch, bọn họ còn lợi dụng được mối quan hệ xã hội trong tay, tiền kiếm được từ chính đạo nhiều tiền hơn nghề cũ.
Công ty của Trần Nam gần đây chuẩn bị đưa ra thị trường.
Người trong giang hồ, đặc biệt là cấp đại ca, trung thành cao hơn trời.
Cung Dịch cho bọn họ lợi ích tốt như vậy, bây giờ mọi người đều tình nguyện đầu rơi máu chảy làm việc cho anh.
Nhà của Hùng Tam là nhà tự xây ở ngoại ô. Lúc này, một chiếc xe bán tải hư hỏng nghiêm trọng đậu dưới tầng một. Sau khi Cung Dịch xuống tầng cũng không nhìn lấy một cái đã lên thẳng xe.
Cũng trùng hợp, Cung Dịch vừa lên xe, Cố Kiều Niệm gọi đến.
Hứa Cao đang định lên xe thì Cung Dịch phất tay.
Ông ấy lập tức đóng cửa xe lại đợi ở bên ngoài.
Cung Dịch bắt máy.
“Sao vậy?”
Giọng điệu kia ấm áp đến nỗi muốn tan chảy thành nước.
“Hôm qua lúc tôi về, túi xách cậu ném đâu rồi? Chứng minh thư của Chu Chu để trong túi tôi, đang cần dùng gấp.”
Cung Dịch nghe giọng Cố Kiều Niệm bên kia đầu dây vừa nản lòng vừa sốt ruột, khóe môi, đuôi mắt, lông mày của anh bất giác lộ ra ý cười.
“Đồ ngốc, tối qua lúc chị lên tầng không có mang theo túi.” Cung Dịch dịu dàng cưng chiều nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT