Lãng Đình dây dưa với cô cả buổi tối, làm chậm trễ thời gian về nhà khiến Cung Dịch phải đợi cô rất lâu.
Điều này đã khiến Cố Kiều Niệm rất bực mình.
Bà ta còn lấy mấy người Chu Chu ra uy hiếp cô?
Tay của Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng chuyển động trên bông tai ngọc trai trên vành tai của Lãng Đình: "Nhân viên của tôi có thể sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, con gái của bà cũng vậy!"
Cố Kiều Niệm dùng sức nhấn mạnh hai chữ "cũng vậy" xuống.
Chu Chu ngớ ra, lúc gọi Kiều Kiều còn đánh Khôi Kiệt bên cạnh một cái.
Khi tới, cô ấy đã đặc biệt căn dặn Khôi Kiệt, bảo anh ta phải trông chừng Cố Kiều Niệm.
Bây giờ thì hay rồi, cô ấy không trông được, Khôi Kiệt cũng thế luôn.
Khôi Kiệt bị đánh một cái: "..."
Thật cạn lời!
Ai mà ngờ cô sẽ kéo bông tai ác độc như vậy chứ?
Bên ngoài, người của Lãng Đình nghe thấy âm thanh lập tức phá cửa xông vào.
Khôi Kiệt xoay người, cây gậy trong tay đánh ra một tiếng bốp, anh ta giống như một bức tường.
Khôi Kiệt chắn ở cửa, không ai dám tới gần.
"Phụ nữ đánh nhau, đàn ông xía vào làm gì?" Khôi Kiệt hỏi.
Đám người cậu chủ Hùng ngoài cửa: "..."
Trong phòng, động tác của Cố Kiều Niệm rất nhanh, trên tay chẳng hề dính máu mà dính một ít lên bông tai.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của cô vân vê ngọc trai ngắm nghía.
Lãng Đình đau đớn hét khàn cả giọng: "Cố Kiều Niệm! Tôi phải giết cô!"
Cố Kiều Niệm từ trên cao nhìn xuống, sau đó mặt không cảm xúc buông ngón tay ra, ngọc trai lập tức rơi lạch cạch xuống mặt đất, lăn long lóc vào trong góc.
Khôi Kiệt đóng cửa đi tới, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, cuối cùng tìm thấy hai camera và một thiết bị thu âm trên người Lãng Đình.
Cố Kiều Niệm lạnh lùng cười: "Chị Lãng, bà sai người bắt tôi tới, còn chuẩn bị những thứ này? Muốn quay lại cảnh tượng tôi bị bà ngược đãi, sau này xem lại để khoái chí phải không?"
Lãng Đình thật sự có ý định đó.
Chỉ là bà ta không thể ngờ cuối cùng chuyện lại diễn biến thành thế này!
"Cô Cố, xử lý xong rồi." Một lúc sau, Khôi Kiệt nhặt viên ngọc trai đó, trở lại nói với Cố Kiều Niệm.
"Ừm." Cố Kiều Niệm gật đầu.
Sau đó, cô rũ mắt nhìn Lãng Đình: "Lãng Đình, tôi không phải là loại nữ minh tinh có chút độ phổ biến đã tung hoành bá đạo như bà tưởng. Bà thử giẫm lên giới hạn của tôi một lần nữa, bà là tiền bối, tôi tôn trọng bà, không tìm bà gây phiền phức. Báo ứng tiếp theo sẽ rơi xuống người con gái bà, không tin, bà cứ thử đi."
Lãng Đình ôm tai, trên tay toàn là máu.
Bà ta hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Cố Kiều Niệm.
Thiếu nữ trong sáng trước mắt vẫn mang dáng vẻ xinh đẹp đó nhưng toàn bộ sự vô hại và hồn nhiên trong đáy mắt đã biến mất.
Vừa nhìn tới, đáy mắt cô toàn là hoa thuốc phiện đua nở. Chỉ một ánh mắt đã khiến người ta bất giác không rét mà run, giống như người trước mắt này vốn không phải là người, mà là một con ác quỷ đội lớp da người bò lên từ địa ngục.
Buông ra toàn lời tàn độc.
Cố Kiều Niệm lập tức đi thẳng ra ngoài.
Có rất nhiều người đang đứng trong hành lang ngoài cửa.
Bọn họ nhìn Cố Kiều Niệm, nét mặt đều hơi phức tạp.
"Cậu chủ Hùng?"
Cố Kiều Niệm nhìn cậu chủ Hùng.
"Cô... Cô muốn làm... làm gì?"
"Không gì cả, tôi chỉ xác nhận tên của anh mà thôi." Cố Kiều Niệm nói xong, đi thẳng ra ngoài.
Không ai trong đám người của cậu chủ Hùng dám cản cô lại.
Sau khi Cố Kiều Niệm đi xa, cậu chủ Hùng vội vàng chạy vào phòng bao.
Khi nhìn thấy vành tai của Lãng Đình chảy máu, cậu chủ Hùng ngẩn ra.
Chẳng phải bình thường nữ minh tinh đó rất dịu dàng trên màn ảnh sao?
Sao lại...
Sao lại hung dữ như vậy?
Bà tổ trong giới giải trí mà cô ta cũng dám chơi? Ra tay còn thâm độc như vậy?
Lãng Đình quỳ trên mặt đất, đau đớn và uất nhục hành hạ bà ta gấp đôi.
Nhưng bà ta càng lo cho con gái mình hơn.
Một lúc sau, bà ta lập tức gọi điện thoại cho con gái, dặn dò một hồi, nói đến nỗi con gái ở đầu dây cũng thấy phiền.
"Mẹ, mẹ là Lãng Đình mà, ai dám ức hiếp con gái của mẹ. Mẹ đừng lải nhải nữa, con đang đi chơi với bạn, cúp đây!"
Điện thoại ngắt kết nối.
Bên tai Lãng Đình toàn là câu nói đó của con gái.
Mẹ là Lãng Đình mà, ai dám ức hiếp con gái của mẹ?
"Cố Kiều Niệm!"
Lãng Đình khàn giọng thét lên.
*
Đã đến thời gian Cố Kiều Niệm lẽ ra nên về đến nơi rồi.
"Nhóc ngoan gì chứ, cái này không quan trọng!" Chu Chu phẩy phẩy tay: “Chị to gan lắm rồi nhỉ? Lần trước không nói tới vị đạo diễn đó, bản thân ông ta không đứng đắn, chắc chắn chỉ có thể nhịn, nhưng Lãng Đình... Sao chị lại dám kéo bông tai của Lãng Đình chứ?"
Chu Chu nói, vô ý thức xoa tai của mình.
Nghĩ thôi cũng thấy đau!
"Nhìn không thuận mắt." Cố Kiều Niệm trả lời.
Chu Chu tức giận đến mức nói không rõ lời, chỉ có thể giậm chân: "Chị gây sự!"
Cố Kiều Niệm nhìn ra ngoài xe.
Cô gây sự sao?
Cô không có.
Nếu đổi lại trước lúc trọng sinh, có lẽ cô sẽ không làm như vậy.
Chu Chu nói đúng, trước đây vị đạo diễn kia không đứng đắn nhưng có thể nhịn được.
Còn Lãng Đình...
Cô biết Lãng Đình làm bậy nhưng không có chứng cứ.
Nhưng cô vẫn không hề sợ hãi khi làm như vậy.
Tại sao chứ?
Cố Kiều Niệm rũ mi mắt xuống, nhìn màn hình trò chuyện cùng Cung Dịch.
Cô luôn nói với Chu Chu, đừng đánh chủ ý vào Cung Dịch, cô không phải vì muốn dựa núi mới kéo Cung Dịch về bên cạnh mình.
Nhưng...
Cho dù cô không xem Cung Dịch là chỗ dựa thì anh vẫn sẽ bảo vệ cô, cho dù cô làm sai, anh cũng sẽ bất chấp mà bảo vệ cô.
Nửa tiếng sau.
Cố Kiều Niệm về tới nhà, mở cửa ra, Cung Dịch đã đợi cô ở trước cửa.
Anh tiến lên, nâng gò má của Cố Kiều Niệm, nhìn trái ngó phải.