Cố Thiến Thiến mệt mỏi nằm ở trên giường, sau khi ăn cơm trưa cô ta luôn cảm thấy rất mệt, nằm nửa tỉnh nửa mê đến chiều.
Lúc cô ta vừa mới thức dậy, đang tựa đầu trên gối nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đột nhiên, cánh cửa kêu cót két mở ra.
Cố Thiến Thiến nhíu mày, tưởng Trương Ngọc Mai đi vào lại không gõ cửa,
đang định quát bà ta hai câu thì lại thấy Cố Kiều Niệm đang đi về phía
cô ta.
Cô ta có chút sững sờ.
Ở trong cái nhà này, Cố Kiều Niệm không được phép bước lên lầu hai, vậy mà chị ta dám ngang nhiên đi lên, lại còn vào phòng cô ta à?
Cơn tức giận của Cố Thiến Thiến nổi lên.
“Con đàn bà chết tiệt! Ai cho phép chị bước vào phòng của tôi, cút ra
ngoài!” Cố Thiến Thiến cầm ly nước ở trên tủ đầu giường ném thẳng đến
chỗ Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm nghiêng mình nhẹ nhàng tránh được, cái ly đập vào cửa vỡ tan tành.
“Nhà này là tôi dùng tiền của mình để mua, tôi thích đi đâu thì đi.” Cố Kiều Niệm chậm rãi nói.
Nhưng vừa mới đứng lên, một cảm giác chóng mặt nhanh chóng ập đến, cô ta lại ngã xuống giường.
“Bọn họ ra ngoài rồi.” Cố Kiều Niệm từ trên cao nhìn xuống Cố Thiến Thiến.
“Tôi biết mà, chị chẳng dám ở trước mặt bọn họ lộ ra bộ mặt thật của mình,
chỉ dám làm ầm ĩ trước mặt tôi thôi? Thế nào? Cảm thấy tôi nhỏ dễ ức
hiếp đúng không?” Cố Thiến Thiến cắn răng, cố gắng dùng sức đứng lên
muốn cho Cố Kiều Niệm một bạt tai.
Cố Kiều Niệm dễ dàng bắt lấy
cổ tay của cô ta, nhíu mày nở nụ cười: “Cô đừng có vội, tiếp theo cha mẹ cô cũng chạy không thoát, tôi sẽ từng bước từng bước cố gắng ức hiếp
các người đến cùng.”
Cố Thiến Thiến nhìn Cố Kiều Niệm, đột nhiên
trong lòng có chút sợ hãi. Thường ngày đều là cô ta chà đạp ức hiếp Cố
Kiều Niệm, đều là Cố Kiều Niệm sợ cô ta kia mà, sao bây giờ cô ta đột
nhiên sinh ra sợ hãi đối với Cố Kiều Niệm. Nhất thời Cố Thiến Thiến cảm
thấy không còn chút mặt mũi nào.
“Cố Kiều Niệm, lần trước may mắn để cho chị trốn được, có phải chị cho rằng bản thân mình tài giỏi? Tôi
nói cho chị biết, tối mai sẽ là ngày tận thế của chị, sau này chị đừng
nghĩ thoát được số phận phải bán thân thể thấp hèn của mình.” Cổ Thiến
Thiến cười lạnh nói.
Cố Kiều Niệm nhìn cô ta rồi bỗng nhiên nở nụ cười.
Cô cười rất đẹp, nhưng vẫn làm cho Cố Thiến Thiến cảm thấy rùng mình.
“Tôi từng có lúc nghĩ rằng sẽ đối xử tốt với cô, cho dù tôi chỉ làm chị của
cô trong giây lát tôi cũng sẽ không đi đến bước này.” Cố Kiều Niệm từng
chút một nhớ lại những kỉ niệm mà hai chị em cùng nhau lớn lên.
Đó là tình thân trong tưởng tượng của cô.
Bây giờ… cô muốn tự tay phá tan cái tình thân kinh tởm đầy dối trá, lợi dụng và lừa gạt này.
“Chị…” Cố Thiến Thiến nhíu chặt lông mày nhìn Cố Kiều Niệm, cảm giác chóng mặt càng ngày càng dữ dội, chân của cô ta cũng mềm nhũn ra.
Cố Kiều Niệm lợi dụng cơ hội này hất tay ra, cô ta ngã ở trên giường.
“Chị hạ độc tôi?” Cố Thiến Thiến hoảng sợ hỏi. “Cố Kiều Niệm, gϊếŧ người là phạm pháp đấy!”
“Yên tâm, cô muốn chết tôi cũng sẽ không để cho cô được toại nguyện đâu!” Cố Kiều Niệm nói, đi đến trước ngăn kéo tủ của Cố Thiến Thiến.
Cố Thiến Thiến thấy thế lập tức trừng mắt to muốn ngăn cản: “Cố Kiều Niệm, không cho phép chị đụng vào đồ của tôi!”
“Đồ của cô?” Cố Kiều Niệm quay đầu liếc mắt nhìn Cố Thiến Thiến nở nụ cười
xinh đẹp: “Những thứ này không phải là cô chuẩn bị cho tôi sao?”
Vừa dứt lời, Cố Kiều Niệm kéo ngăn kéo ra.
Bốn gói thuốc được gói gọn gàng ở bên trong
Cố Thiến Thiến nhìn nụ cười trong sáng vô hại trên khuôn mặt Cố Kiều Niệm, dường như cảm nhận được điều gì, trong nháy mắt cơn lạnh lẽo nhanh
chóng bao trùm lấy cô ta.
“Chị, em sai rồi chị, chị bỏ qua cho em đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT