Thân thế là nỗi đau đáu của Cố Kiều Niệm nhưng sẽ không trở thành điều cấm kỵ của cô. Cô cũng không muốn khi người của cô nói đến chuyện tương tự thì ai nấy đều câm như hến.

“Nhất định rồi!” Tiểu Cổ phản ứng lại trước tiên, lập tức nói: “Đợi năng lực của công ty chúng ta chính thức phất lên, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, đến lúc đó chẳng phải Kiều Kiều sẽ là một người giàu có rồi hay sao?”

“Vậy thì phải mượn lời tốt này của anh rồi.”

Chút gượng gạo tan biến trong chốc lát.

Cố Kiều Niệm đến buổi xem phim đúng giờ.

Sau khi chào hỏi các bậc tiền bối xong, cô bước đến ngồi xuống vị trí của mình.

Lúc buổi xem phim sắp bắt đầu mới có người ngồi xuống ghế trống bên cạnh Cố Kiều Niệm.

Xuất phát từ thái độ lễ phép cô muốn chào hỏi theo bản năng. Kết quả vừa ngoái đầu sang đã nhìn thấy một người mà cô không ngờ tới.

Là Lãng Đình.

Sau lần gặp ở quán cà phê trước, Cố Kiều Niệm và Lãng Đình chưa xuất hiện cùng nhau thêm lần nào.

Nghe nói, bởi vì chuyện chồng mình vượt quá giới hạn mà em dâu bà ta cứ thế làm ầm ĩ lên. Do người em dâu bắt gặp Lãng Đình và Lý Hoa gặp nhau, người em dâu một mực vu cáo là Lãng Đình tính kế muốn hủy hoại gia đình bà ấy. Sự việc ầm ĩ đến tai người lớn bên nhà họ Lãng, Lãng Đình hết đường chối cãi.

Bây giờ, đôi vợ chồng đó đã đi đến bước ly hôn rồi. Lý do là vì đối phương chính là một luật sư vô cùng tài giỏi.

Chuyện về mặt pháp luật, bị chơi đến mức ngu người, trước mắt xem ra, ly hôn sẽ giáng một đòn mang tính hủy hoại đến em trai của Lãng Đình.

“Chị Lãng, đã lâu không gặp, chị sống tốt chứ?” Cố Kiều Niệm khẽ cười, lễ phép hỏi.

Lãng Đình cũng mỉm cười đầy lịch sự: “Nhờ phúc của cô, vô cùng tốt.”

“Vậy thì tốt rồi.” Cố Kiều Niệm gật đầu, sau đó không để ý đến bà ta nữa mà nhìn lên màn hình lớn.

Lãng Đình vắt chéo chân, cũng nhìn về phía trước nhưng miệng thì không ngừng nói: “Lần này, Lý Hoa đã nói cho tôi nghe về câu chuyện cô Cố làm vì người khác rồi. Đặc biệt là đoạn vì giúp người đại diện của mình mà cô ra tay đánh người, ngầu thật đấy. Bình thường cô luôn yêu kiều đáng yêu ngây thơ, tôi thật không nhìn ra cô lại xuống tay một cách tàn nhẫn như thế.”

Cố Kiều Niệm vẫn giữ nụ cười mỉm, trả lời một cách không nhanh không chậm: “Chị Lãng, chị là bậc tiền bối trong giới, tôi có chỗ nào gọi là tàn nhẫn? Vì thủ đoạn mà coi thường tính mạng của người khác mới gọi là tàn nhẫn.”

Lãng Đình nhìn Cố Kiều Niệm, khóe miệng tươi cười suýt nữa thì tắt ngúm.

Sau khi nói chuyện với hai người ngốc nghếch Lý Hoa, Dương Tuyết, trong lòng Lãng Đình đã có tính toán rồi.

Cố Kiều Niệm có thể thoát khỏi nguy hiểm không phải là điều gì ngẫu nhiên.

Thậm chí những điều sau này bà ta gặp phải cũng đều liên quan đến Cố Kiều Niệm.

Buổi xem phim chính thức bắt đầu.

Lãng Đình căm hận khôn nguôi nhưng chỉ có thể đè nén.



Đợi sau khi buổi xem phim kết thúc, bà ta lại nói chuyện hẳn hoi với nữ hoàng nổi tiếng này.

Buổi xem phim lần này bắt đầu lúc chín giờ sáng, kết thúc vào bốn giờ chiều.

Chập tối bảy giờ bắt đầu phân đoạn thảm đỏ.

Tám giờ tối bắt đầu trao giải thưởng.

Buổi trưa có một tiếng để ăn trưa.

Lúc ăn trưa, mọi người đều ở đó.

Lãng Đình cũng không có cách nào gây rắc rối cho Cố Kiều Niệm.

Buổi xem phim kết thúc.

Cố Kiều Niệm lại lập tức trở về khách sạn để thay tạo hình mới.

Lãng Đình biết phòng của Cố Kiều Niệm nằm ở đâu, nhưng... bà ta không dám trực tiếp đi tìm cô. Người phụ nữ đó quá mưu mô, đến địa bàn của cô ta kiếm chuyện, nhỡ đâu cô ta lại cho mình combo hot search cả một tuần liền...

Lãng Đình nghĩ đến một tuần đó mà căm hận đến cắn răng cắn lợi!

“Lãng Đình nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào chị đấy.” Cố Kiều Niệm và Chu Chu quay về phòng, Chu Chu nói ngay: “Sau đấy em có đi tìm hiểu qua, người phụ nữ này có tiếng nham hiểm, vốn dĩ buổi xem phim hôm nay không có bà ta, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, rõ ràng là nhằm vào chị mà đến đây.”

“Thoải mái đi.” Cố Kiều Niệm ngồi xuống cởi giày, sau đó đi đến sô pha co chân ngồi xuống.

Hôm nay phải ép chặt vóc dáng làm cô mệt chết đi được.

“Chuyện chị bảo em đi hỏi đã hỏi được chưa?”

“Hỏi được rồi.” Chu Chu vội vã đi đến ngồi xuống cạnh Cố Kiều Niệm: “Bốn năm trước, thật sự có một người chết ở trong phòng đó, mà còn là cắt tay!”

“Ồ…”

Sắc mặt Cố Kiều Niệm dần trở nên lãnh đạm.

“Còn có một chuyện liên quan đến căn phòng đó nữa.” Chu Chu hạ giọng, ra vẻ thần bí: “Sau khi người này mất, có người đã mua đứt căn phòng đó, hơn bốn năm nay không cho ai vào.”

Mí mắt Cố Kiều Niêm buông xuống, ngực lại đau nhói.

Không cần nghĩ nhiều cô cũng biết người mua căn phòng đó chính là Cung Dịch.

“Em vất vả rồi.” Cố Kiều Niệm mỉm cười sau đó lấy điện thoại ra thao tác một hồi: “Chị mua cho em chiếc máy tính em xem lần trước rồi.”

“Mua rồi?” Chu Chu mở tròn mắt.

Cố Kiều Niệm gật đầu: “Cấu hình tốt nhất.”

“Bảo bối, em mới là người yêu chị nhất trên thế giới này đó.” Dứt lời Chu Chu ôm chầm lấy Cố Kiều Niệm.



Thu nhập hiện nay của Chu Chu cũng không ít, Cố Kiều Niệm đãi ngộ cô ấy rất hậu hĩnh, nhưng cô ấy lớn lên trong nghèo khó nên rất ý thức được gian nan khổ cực. Chu Chu luôn cảm thấy nơi như giới giải trí này, có một đêm thành danh thì cũng có một đêm mất trắng. Cô ấy phải tiết kiệm nhiều tiền, nhỡ đâu sau này Kiều Kiều có khó khăn, cô ấy cũng có thể lấy số tiền đó ra giúp đỡ.

Mặc dù...

Thỉnh thoảng nghĩ đến Cung Dịch, cô ấy cũng cảm thấy mất việc mình làm hơi thừa thãi.1

Lại nói về Cung Dịch.

Cả ngày hôm nay, anh chăm chỉ học trên lớp biểu diễn. Lúc Cố Kiều Niệm sắp lên thảm đỏ cũng là lúc anh vừa tan học.

Sau khi tiễn giáo viên, Cung Dịch vừa mở livestream lên thì Hứa Cao đến.

“Cậu chủ, có báo cáo về viên thuốc rồi.” Hứa Cao cung kính đưa báo cáo cho Cung Dịch.

Cung Dịch nhận lấy, mở ra xem, sau đó để sang một bên: “Lấy cho tôi một bản điện tử.”

“Vâng.” Hứa Cao đưa bản điện tử cho Cung Dịch.

Ngay tức khắc Cung Dịch lại gửi cho Tư Bắc ở bờ bên kia đại dương xa xôi.

Lúc này.

Thành phố nơi Tư Bắc ở đã là rạng sáng rồi.

Anh ấy tăng ca xong, đang chuẩn bị về chung cư nghỉ ngơi thì email mã hóa của Cung Dịch được gửi đến.

Tư Bắc hơi ngạc nhiên Cung Dịch chưa bao giờ gửi email cho anh ấy. Ngược lại, mỗi dịp năm mới, Nghiêm Trình Thành đều gửi cả mấy email hoa hòe hoa sói lòe loẹt. Dần dà, email của Nghiêm Trình Thành bị anh ấy chặn luôn rồi.

Tư Bắc tò mò mở ra.

Còn nghĩ, có phải cái tên chết tiệt Nghiêm Trình Thành đã lén dùng hòm thư của Cung Dịch gửi đi không.

Nhưng sau khi anh ấy mở email ra, nụ cười trên gương mặt dần dần biến mất.

Trên này, tất cả là phân tích thành phần của ba loại thuốc.

Sau khi Tư Bắc đọc xong những số liệu rối tung rối mù kia, kết quả có vẻ đều là loại thuốc kiểm soát tâm trí. Sau khi sử dụng có thể gây tổn hại đến thần kinh, ảnh hưởng đến năng lực hành vi của người sử dụng thuốc. Trong đó nghiêm trọng nhất chính là đây là loại thuốc bất hợp pháp đã vượt qua lệnh cấm và được đưa vào sử dụng.

Tư Bắc lập tức gọi điện cho Cung Dịch.

Cung Dịch vừa mới bắt máy, Tư Bắc hỏi ngay: “Thứ này là gì?”

“Thuốc của dì Nguyên.” Anh trả lời một cách rõ ràng ngắn gọn.

“Cậu lấy ở đâu vậy?” Tư Bắc tiếp tục truy hỏi: “Là Hân Nhiễm sao? Em ấy chạy đi lấy trộm thuốc?”

“Không phải.” Cung Dịch không muốn Cố Kiều Niệm bị cuốn vào tranh chấp của nhà họ Tư, anh chỉ hờ hững trả lời một câu: “Cậu không cần phải biết nó lấy từ đâu, nhưng tôi chắc chắn là thuốc dì Nguyên đang sử dụng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play