Ngày đó, lúc ra khỏi bệnh viện, quả thật Cố Kiều Niệm đã vứt thuốc đi nhưng sau khi xuống xe, suy nghĩ một lát, cô lại quay về xe, nhặt lấy thuốc từ trong thùng rác.

Lỡ như... cô chỉ nghĩ lỡ như cô của Tư Bắc cố ý đưa thuốc này cho mình chứ không phải bà ấy tưởng thuốc là kẹo như Chu Chu suy đoán thì sao?

Lúc ở trên đảo trước đó, thông qua vài lời của Tư Bắc, Cố Kiều Niệm có thể nghe ra dường như cô của anh ấy vẫn luôn muốn chạy trốn.

Lần đầu tiên gặp mặt, bà ấy còn hỏi cô có thuyền không.

Tóm lại vô số nguyên nhân được lồng ghép vào nhau, ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Kiều Niệm lại cất thuốc đi.

Cô nghĩ đợi đến khi Cung Dịch trở lại, cô sẽ nói với anh chuyện viên thuốc.

"Mấy ngày trước tôi đi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thăm một bác gái, cô của Tư Bắc cũng ở đó, còn ngã ở trước mặt tôi, lúc được tôi đỡ dậy, bà ấy lặng lẽ nhét vào lòng bàn tay tôi cái này." Cố Kiều Niệm nói với Cung Dịch.

Cung Dịch liếc nhìn viên thuốc, lại nhìn về phía Cố Kiều Niệm, sau đó hôn cô một cái.

"Làm gì đấy?" Cố Kiều Niệm nghi ngờ.

"Tư Bắc vẫn luôn muốn biết cô mình uống thuốc gì." Cung Dịch nói.

Cố Kiều Niệm cau mày rồi đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên đi Thanh Sơn tìm Hàn Thu Hoa, cô đã gặp được Tư Bắc.

Sau đó Tư Bắc bị điều đi.

"Tư Bắc bị cử đi nước ngoài cũng bởi vì chuyện này sao?" Cố Kiều Niệm hỏi.

"Ừ." Cung Dịch lại gói thuốc thật kỹ, bỏ vào hộp mà Cố Kiều Niệm đã cất trước đó, sau đó nhìn về phía Cố Kiều Niệm, nắm cằm cô xoa xoa: "Chị đã giúp Tư Bắc một việc lớn rồi."

Cố Kiều Niệm lại không muốn giúp chuyện này, không phải vì mọi chuyện cứ lần lượt xảy ra mới khiến cô gặp được sao?

"Cậu nói xem bà ấy điên thật hay giả? Chúng tôi mới gặp một lần mà bà ấy đã dám kín đáo đưa thuốc cho tôi rồi." Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Khi đó, nếu không phải cô quay lại nhặt thuốc thì cô của Tư Bắc đã uổng phí thời gian rồi.

"Có lẽ bởi vì bà ấy thấy chị và em đi cùng nhau." Cung Dịch nói.

"Cũng đúng." Cố Kiều Niệm gật đầu: "Đúng rồi, ngày đó tôi còn thấy một người đàn ông rất giống Tư Bắc, hẳn là cha của anh ấy, dường như cô của Tư Bắc rất sợ ông ta."

Cung Dịch suy nghĩ một lát.

"Trong này còn có một chuyện rất lạ lùng."

"Hử? Chuyện gì lạ lùng?" Vẻ mặt Cố Kiều Niệm đầy tò mò.

Cung Dịch nhìn cô, ngón tay quấn một lọn tóc của cô để nghịch: "Tư Kính Vũ từng dùng mọi cách để ép cô Nguyên cưới mình."

"Cái gì?"

Cố Kiều Niệm che miệng, mặt đầy kinh ngạc, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ không phải là anh em sao?"

"Trước kia không phải." Cung Dịch lắc đầu: "Cô Nguyên sinh ra trong một hoàng thất ở Âu Châu, chuyện cụ thể thì em không rõ, chỉ biết là khi đó Tư Kính Vũ yêu bà ấy đến chết đi sống lại, dùng rất nhiều thủ đoạn bẩn thỉu, liều mạng cũng phải cưới được bà ấy. Ngay trước hôm đính hôn một ngày, cô Nguyên cầm giám định ADN trở về nhà họ Tư. Lúc này mọi người mới biết bà ấy là con của cha Tư Kính Vũ."



"Ồ?"

Vẻ mặt Cố Kiều Niệm đầy mơ hồ.

Phim truyền hình hay tiểu thuyết gì đó cũng không máu chó bằng thực tế!

Cung Dịch thấy dáng vẻ kinh ngạc và hóng chuyện của cô đáng yêu đến mức khảm vào trong lòng.

"Chị thích nghe những chuyện bí mật của nhà giàu sao?" Cung Dịch hỏi.

Cố Kiều Niệm nghĩ, thử hỏi trên thế giới này có mấy người có thể chịu nổi sức hấp dẫn của mấy chuyện máu chó như vậy chứ?

Cô cười gật đầu.

Nhìn cô cười, Cung Dịch cũng cười theo.

"Vậy em phải đi tìm hiểu nhiều một chút, trước khi đi ngủ sẽ kể chuyện cho chị nghe."

"Cậu tốt như vậy sao?"

Cố Kiều Niệm đi về phía trước, nằm trong ngực Cung Dịch, sau đó chọc chọc vào cằm anh rồi cười tủm tỉm hỏi.

"Nên vậy."

Cung Dịch gõ nhẹ lên chóp mũi cô.

"Nói tiếp, sau đó thì sao?" Ánh mắt Cố Kiều Niệm đầy tò mò.

"Sau đó ông cụ bệnh nặng qua đời, Tư Kính Vũ lấy di chúc của ông cụ đánh bại mấy chú bác anh em kia của mình, hoàn toàn tiếp quản Sáng Thế Kỷ."

Cố Kiều Niệm không quá hứng thú với đoạn này.

"Con cô Nguyên là của ai vậy?" Cố Kiều Niệm vội vàng hỏi.

"Ừm!" Cung Dịch nhìn cô: "Nói mệt rồi."

Cố Kiều Niệm cũng thuận theo, vội vàng hôn Cung Dịch hai cái: "Được rồi, sạc điện xong, không mệt nữa!"

Cung Dịch lập tức bật cười.

"Không người nào biết đứa bé là của ai, tóm lại không phải của Tư Kính Vũ."

"Ồ!" Cố Kiều Niệm vỗ tay: "Cho nên con gái của cô Nguyên bị Tư Kính Vũ hại chết! Ông ta thích bà ấy một cách biến thái như vậy, làm sao có thể cho phép bà ấy sinh con với người khác?"

"Mọi người cũng cho là như vậy." Cung Dịch đáp lại.

"Hèn hạ!"

Cố Kiều Niệm cau mày.

Cướp con từ trong tay mẹ, cho dù có nhiều lý do chính đáng như nào thì ông ta cũng làm người khác cảm thấy buồn nôn!

"Được rồi, chị cứ coi như đang nghe chuyện phiếm, em sẽ cầm thuốc đi hóa nghiệm rồi đưa cho Tư Bắc, việc tiếp theo để cậu ấy tự mình giải quyết." Cung Dịch sờ gò má Cố Kiều Niệm: "Chị đừng cuốn vào."



Tư Kính Vũ cũng rất lợi hại nhưng lợi hại hơn nữa cũng không bằng Cung Dịch.

Tuy nhiên trên thế giới này có vài thứ vô cùng hung ác, nếu dính vào sẽ rất rắc rối và nguy hiểm.

"Biết rồi."

Cố Kiều Niệm gật đầu, Cung Dịch ôm cô về phòng.

Sau khi trông cô ngủ, anh mới đứng dậy gọi điện thoại cho Hứa Cao.

"Mau đi hóa nghiệm thành phần của mấy viên thuốc này."

"Dạ!" Hứa Cao đáp.

Có thể khiến bản thân tự mình tới lấy, Hứa Cao lập tức biết viên thuốc này vô cùng quan trọng.

Một lát sau, Cung Dịch lại trở về phòng ngủ và nằm xuống bên cạnh Cố Kiều Niệm, sau đó ôm cô vào trong ngực, hôn trán cô.

Có quá nhiều chuyện bẩn thỉu bên trong những gia đình giàu có, anh phải thiết lập một không gian lý tưởng để cô không bị quấy nhiễu, để cô có thể luôn sống theo dáng vẻ mình mong muốn.

Anh sẽ không để gông xiềng của nhà giàu rơi vào trên người cô, vĩnh viễn sẽ không.

Cũng trong khoảng thời gian đó, gió biển thổi vào xe lăn, trên xe là một người phụ nữ với vẻ mặt đờ đẫn và ánh mắt trống rỗng.

Đó là Nguyên Giang Vãn, cô của Tư Bắc, cũng là một người nổi tiếng hàng đầu từng khuynh đảo cả thế giới.

Bà ấy sinh ra ở hoàng thất, không phải công chúa nhưng lại nổi trội và lấn át cả công chúa mang dòng máu cao quý.

Bà ấy từng là nữ thần trong mộng của biết bao đàn ông, được biết bao nhà quyền quý chạy theo.

"Nguyên nguyên, bà đang nhìn gì vậy?"

Tư Kính Vũ đi tới từ phía sau rồi đứng ở trước mặt bà ấy.

Ánh mắt Nguyên Giang Vãn không hề dao động, bà ấy cũng không thèm liếc nhìn ông ta.

Tư Kính Vũ nhìn Nguyên Giang Vãn rồi lại nhìn về phía mặt biển xa xa.

Bà ấy vẫn muốn chạy, cho dù đã điên, cho dù đã bị thuốc làm tê liệt cũng muốn chạy trốn.

"Trễ lắm rồi, bà nên nghỉ ngơi, tôi đẩy bà xuống tầng."

Tư Kính Vũ đặt tay lên tay vịn của xe lăn, ngón tay vô tình chạm vào Nguyên Giang Vãn.

Vừa rồi bà ấy rất bình tĩnh nhưng lúc này lại giống như đang phát điên.

"Đừng chạm vào tôi!"

Bà ấy lập tức đẩy Tư Kính Vũ ra, bản thân cũng ngã xuống đất vì mất trọng tâm.

Không biết trán đụng phải chỗ nào mà máu tươi tuôn ra đầm đìa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play