Dù đã muộn nhưng khi Chu Chu gọi điện cho bác sĩ tâm lý mà lần trước Cung Dịch đưa cho, bên kia nghe thấy là cô Cố thì lập tức thu xếp thời gian.

Điều này rõ ràng đã được Cung Dịch đánh tiếng trước.

Chu Chu rất vui vẻ.

Mặc dù cậu bạn nhỏ kia còn trẻ, hơn nữa... có vẻ như còn có tính cách chống đối xã hội, nhưng xem xét từ những chi tiết nhỏ này thì cậu ấy thực sự quan tâm đến gia đình của Kiều Kiều.

Phòng khám của vị bác sĩ An này cách trại huấn luyện không xa.

Không mất nhiều thời gian, Cố Kiều Niệm và Chu Chu đã tới nơi.

"Xin chào cô Cố. Bác sĩ An vẫn đang tư vấn cho một bệnh nhân khác. Mời cô đến phòng khám số 3 chờ một lát." Cô gái ở quầy lễ tân cười ngọt ngào, sau khi nói xong lại quay sang nói với Chu Chu: "Xin lỗi, người nhà không thể đến khu điều trị. Chúng tôi đã sắp xếp phòng nghỉ cho cô đây rồi, cà phê và trà bánh đều được phục vụ miễn phí.”

Chu Chu không yên tâm nhìn Cố Kiều Niệm.

Cố Kiều Niệm gật đầu.

Sau đó hai người lần lượt vào phòng tư vấn và phòng nghỉ ngơi.

Phòng khám tâm lý này thu phí cực kỳ đắt đỏ, cách trang trí tương ứng cũng rất có phong cách.

Cố Kiều Niệm đến phòng khám bệnh số 3 có chủ đề về rừng rậm.

Đẩy cửa bước vào, trước mắt tràn ngập màu xanh biếc khiến người ta cảm thấy thư thái ngay lập tức.

Dạo gần đây Cố Kiều Niệm muốn gây bất ngờ cho Cung Dịch, cô cũng nghiên cứu không ít loại cây trồng trong nhà nhưng có rất nhiều loại cây trong phòng khám này cô chưa thấy bao giờ.

Cô vô cùng tò mò lần lượt quan sát từng cây một.

Cho đến khi cánh cửa phòng khám được đẩy ra.

Cố Kiều Niệm quay đầu lại.

Trên phông nền màu xanh của đồng cỏ, ánh đèn màu vàng dịu nhẹ và ấm áp, Cố Kiều Niệm nhìn đẹp như một bức tranh.

Một người phụ nữ tóc bạc đứng ở cửa, mặc áo khoác trắng, dáng người hơi mập.

Điều kỳ lạ là mặc dù tóc bà ta đã bạc trắng nhưng trông bà ta như mới ngoài bốn mươi, năm mươi tuổi.

“Bác sĩ An?” Cố Kiều Niệm theo bản năng hỏi.

“Phải.” Bác sĩ An bước vào, ánh mắt vẫn luôn dán trên người Cố Kiều Niệm: “Tôi biết cô.”

Cố Kiều Niệm: "?"

Không phải cô không khiêm tốn nhưng với sự nổi tiếng của cô thì hiếm có người nào lại không biết đến cô đúng không?

“Ngồi đi.” Bác sĩ An chỉ vào ghế điều trị.

Cố Kiều Niệm ngoan ngoãn ngồi xuống.

Bác sĩ An cũng ngồi xuống, thuận tay lấy một chiếc đồng hồ quả quýt, lắc lư trước mặt Cố Kiều Niệm: "Sao cô lại tới đây?"

“Gần đây tôi thường xuyên xuất hiện ảo giác… Ví dụ vừa rồi khi đang đứng đợi thang máy, đột nhiên tôi bị ảo giác mình rơi xuống nước.” Cố Kiều Niệm nói.

Bác sĩ An nhìn cô, sau đó nghiêm túc nói: "Con ơi, sao con lại chắc chắn đây là ảo ảnh? Có thể... linh hồn của con đang nhắc nhở con điều gì đó hoặc linh hồn của con đang yêu cầu con một câu trả lời."

Cố Kiều Niệm bối rối. Trước đây cô chưa bao giờ đi gặp bác sĩ tâm lý, cũng không rõ các nhà tâm lý học chẩn đoán và điều trị như thế nào, nhưng... sẽ mơ hồ như vậy sao?



“Ta đã nhìn thấy con trong giấc mơ của ta.” Bác sĩ An nói thêm.

Bà ta nhìn Cố Kiều Niệm, đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên má cô.

"Mẹ con ngày đêm khóc lóc cầu khẩn, người yêu con ngày đêm chịu khổ sở dày vò vì không có cách nào tới gần con..."

"Dì!"

Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.

Sự chú ý của Cố Kiều Niệm đặt trên đôi mắt mờ đục của bác sĩ An.

Đôi mắt của bà ta thật bình tĩnh nhưng lại đầy thương xót khiến cho Cố Kiều Niệm hoàn toàn không quan tâm đến những thứ khác.

"Nhóc con, con vất vả bò ra khỏi khe nứt an toàn, vô cùng muốn nhớ lại, vì cái gì mà con lại trở về."

“Xin lỗi!"

Mấy người xông vào phòng bắt bác sĩ An.

Đột nhiên, dường như bác sĩ An thay đổi, bà ta mỉm cười: "Tôi là bác sĩ, tất cả mấy người đều là bệnh nhân của tôi. Tất cả mấy người đều phải ngoan ngoãn để tôi kiểm tra sức khỏe cho!"

"Hả, chàng trai mập mạp này, sao bụng cậu to vậy? Chẳng lẽ cậu mang thai sao?"

“Bà cô, tôi là đàn ông!” Người đàn ông mập mạp giữ lấy bác sĩ An giận dữ nói: “Bà đúng là không khiến người khác bớt lo được mà. Cậu chủ vất vả mãi mới hẹn được bác sĩ An cho bà... Bà lại chạy tới quấy rầy bệnh nhân của ông ấy, nếu ông ấy không vui thì phải làm sao bây giờ?

Cố Kiều Niệm choáng váng.

Cái quái gì thế?

Bà ta không phải là bác sĩ?

"Cô gái, vô cùng xin lỗi cô, dì của tôi... đầu óc của dì ấy không bình thường, đã mạo phạm đến cô, rất xin lỗi.”

Cố Kiều Niệm theo âm thanh nhìn sang.

Đứng bên cạnh cô là một người đàn ông tóc vàng cao lớn, có ngũ quan lập thể trông rất giống người tây nhưng mắt lại là màu đen.

Có vẻ như là con lai.

“Không sao đâu.” Cố Kiều Niệm thản nhiên nói.

Sau đó cô lại nhìn về phía người phụ nữ tóc bạc kia.

"Con ngoan của mẹ, đừng lúc nào cũng khóc lúc mặt trời mọc, vẫn có người yêu thương con cả ngày lẫn đêm mà." Người phụ nữ nhanh chóng bị đưa đi.

Nhưng khi đi ra ngoài, bà ta lại bắt đầu hát một bài hát không thành nhịp điệu.

Cố Kiều Niệm lắng nghe.

Ngực như có cái gì bịt kín, hô hấp cũng có chút không thông thuận.

Một lát sau.

Bác sĩ An thật đã đến.

Đó là một người đàn ông cao gầy, ngoài năm mươi tuổi, khuôn mặt phong độ của người trí thức.

“Cô Cố, thật xin lỗi, vừa rồi không có dọa đến cô chứ?” Bác sĩ An hỏi.

"Không có." Cố Kiều Niệm lắc đầu: "Bác gái vừa rồi cũng là bệnh nhân ở đây sao?"



"Đúng vậy. Hôm nay là buổi đầu tiên đến khám bệnh." Sau khi bác sĩ An nói xong, ông mở tập tài liệu ra: "Cô đã sẵn sàng chưa? Chúng ta có thể bắt đầu buổi tư vấn được rồi chứ?"

Cố Kiều Niệm lơ đãng gật đầu.

Tiếp theo bác sĩ An giống như một người bạn cũ. Ông đốt huân hương mùi tuyết tùng lên và bắt đầu nói chuyện với Cố Kiều Niệm về tình hình hiện tại của cô. Sau đó, ông làm một số bài kiểm tra cho Cố Kiều Niệm.

Kết quả kiểm tra.

Ngoại trừ Cố Kiều Niệm hay lo nghĩ còn lại mọi thứ đều ổn.

Kết thúc chẩn đoán và điều trị.

Trước khi đi, Cố Kiều Niệm hỏi: "Bác sĩ An, tôi nghe nói thôi miên có thể kích hoạt ký ức bị lãng quên phải không?"

“Về lý thuyết thì hoàn toàn có thể.” Bác sĩ An trả lời: “Cô Cố quên chuyện gì sao?”

Mí mắt Cố Kiều Niệm rũ xuống, rồi lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ tò mò muốn hỏi, hôm nay ông đã vất vả rồi."

"Không cần khách khí, đó là việc tôi phải làm mà. Cô về quan sát thêm một tuần nữa, nếu vẫn còn bị ảo giác thì hãy quay lại kiểm tra.” Bác sĩ An dặn dò.

"Được."

Cố Kiều Niệm bước ra khỏi phòng khám, Chu Chu lập tức chạy ra đón.

"Thế nào rồi?"

Cố Kiều Niệm lắc đầu: "Không có chuyện gì."

"Không bị làm sao thì sao chị lại gặp ác mộng và bị ảo giác?" Chu Chu cau mày, sau đó nói nhỏ vào tai Cố Kiều Niệm: "Có phải vị bác sĩ này không được không? Vừa rồi em nhìn thấy một người phụ nữ điên điên khùng khùng bị mấy người đàn ông to lớn lôi đi, trông không giống như bà ta đã được điều trị..."

"Ồ."

Cố Kiều Niệm vẫn không yên lòng.

Nếu chẩn đoán tâm lý không có vấn đề gì, vậy thì chỉ còn lại một khả năng.

Cô và Cung Dịch chắc hẳn đã từng gặp nhau.

Vậy thì từ khi nào?

Tại sao cô không nhớ gì cả?

“Chị có biết bác gái đó không?” Chu Chu vẫn đang lẩm bẩm bên tai cô.

"Sao thế?"

“Nghe nói bà ta từng là Côn Thần, lừa tiền nửa đời người, không hiểu sao bị điên, suốt ngày mơ tưởng mình là phù thủy.” Chu Chu hạ giọng nói.

“Hả?” Cố Kiều Niệm kinh ngạc nhìn Chu Chu: “Em nghe thấy chuyện này ở đâu vậy?”







4

20/01

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play