“Hẹn được rồi, mười giờ sáng ngày mai, gặp ở công ty Hoàn Ảnh.”
“Ừm.” Cố Kiều Niệm gật đầu.
Cô không phủ định, đúng là có khả năng tổng giám đốc Hoàn Ảnh đã nhìn trúng cô.
Nhưng mà... việc có muốn làm chim hoàng yến hay không thì quyền quyết định không ở trong tay vị tổng giám đốc này. Kể cả ông ấy có làm cho cô một chiếc lồng bằng vàng thì cũng phải xem cô có tình nguyện đi vào hay không chứ?
Thời gian cho bữa sáng kết thúc.
Vì vụ lùm xùm về hợp đồng nên công việc hai ngày nay của Cố Kiều Niệm đều tạm dừng. Cô cũng vui vẻ hưởng thụ an nhàn. Cô pha cho mình một cốc cà phê, sau đó vừa tắm nắng vừa uống cà phê vừa đọc kịch bản.
Khoảng chín rưỡi, việc Hoàn Ảnh dùng cái giá ngất ngưởng tám trăm triệu ký hợp đồng với Cố Kiều Niệm đã xuất hiện trên một khu nặc danh nào đó. Và rồi mọi việc đúng theo trình tự, các blogger nhanh chóng đem về đăng bài, sau đó chuyện này bùng nổ trên rất nhiều nền tảng, còn đứng đầu bảng hot search.
“Em nói xem, ngày nào chị cũng đứng đầu bảng hot search, trong vòng một năm tới tiết kiệm được biết bao nhiêu tiền tuyên truyền cho công ty cơ chứ?” Cố Kiều Niệm cảm thán.
Chuyện này càng ngày càng trở nên thú vị rồi.
Nếu như Hoàn Ảnh thật sự muốn dùng cái giá trên trời này để ký với cô thì không nên để lộ chuyện này mới đúng.
Kể cả có lộ ra rồi thì công ty tư bản như Hoàn Ảnh không muốn lên hot search thì có khó khăn gì?
Mọi người vẫn đang thảo luận sôi nổi ở trên mạng, họ lại đưa chuyện lùm xùm hợp đồng của Cố Kiều Niệm lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Có người đưa tin, quản lý cấp cao của công ty Hoàn Ảnh nhìn trúng Cố Kiều Niệm, đây là vì sự tự do của mỹ nhân nên mới vung ra tám trăm triệu.
Có điều mấy lời dự đoán này Trương Ngọc Mai cũng không thèm quan tâm nữa. Giờ đến cả Cố Đức Hạo bà ta cũng chẳng buồn tìm luôn.
Tám trăm triệu!
Hiện tại bà ta là người có tám trăm triệu trong tay đó! Giờ bà ta còn cần tên đàn ông bạo lực gia đình phế vật kia làm gì? Bà ta cầm luôn số tiền này di dân qua nước ngoài sau đó bao nuôi mấy cậu chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh không phải tốt hơn à?
Trong tay Trương Ngọc Mai cầm tám trăm triệu tiền tươi, trong đầu bà ta lúc này tràn ngập suy nghĩ về cuộc sống tươi đẹp trong tương lai. Cho dù có người đang chửi mắng bà ta trên hot search, bà ta cũng chẳng thèm để ý.
Trương Ngọc Mai giật mình, quay ra nhìn thì ra là Cố Thiến Thiến.
Vốn dĩ Cố Thiến Thiến đã mất tích một thời gian khá dài rồi. Lần này sau khi Trương Ngọc Mai ra tù, mẹ con họ mới liên lạc lại, mà lúc ấy trên người Trương Ngọc Mai không còn một xu. Bà ta nhớ ra, trong phòng làm việc trước đây có để một vài trang sức có thể bán lấy tiền. Bên đó mặc dù không có ai đến làm nữa nhưng vẫn chưa hết hạn thuê, vậy nên ban đêm bà ta đã lén vào trong một cách thuận lợi. Trong lúc bà ta đang tìm trang sức thì vô tình phát hiện ra có vài trang giấy trắng có chữ kí của Cố Kiều Niệm.
Trong phút chốc bà ta nghĩ đến âm mưu hợp đồng này.
Khi trở về bà ta đã bàn bạc với Cố Thiến Thiến, rồi những chuyện sau này cứ thế xảy ra.
“Con bé này, ai dạy con gọi cả họ tên mẹ mình như thế?” Trương Ngọc Mai trợn mắt, sau đó lại cười nói: “Thiến Thiến, mẹ đã liên lạc được với bên môi giới di dân rồi, sau khi làm xong thủ tục mẹ con chúng ta có thể ra nước ngoài hưởng thụ cuộc sống rồi!”
“Bà đúng là đồ ngu!”
Mặt Cố Thiến Thiến đỏ gay, cô ta chỉ vào mũi Trương Ngọc Mai, tức đến run rẩy.
“Mày mắng ai đấy!”
Tâm trạng vui vẻ của Trương Ngọc Mai lập tức bị vơi bớt một nửa!