Cả người Dương Tuyết đều đang phát run, ở trong mắt của bà ta Cố Kiều Niệm bây giờ còn đáng sợ hơn so với Trương Ngọc Mai.
“Bà nói xem, nếu bà ngoan ngoãn nghe lời của tôi mà rời khỏi cha tôi thì
tốt bao nhiêu, ít nhiều gì cũng có thể kiếm được bộn tiền.” Cố Kiều
Niệm nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Bây giờ thì tốt rồi, tiền bà không
thể kiếm được, sau này mẹ tôi nhất định sẽ điên cuồng trả thù bà, cho dù bà không chết thì cũng sẽ phải mất đi vài lớp da, nghĩ một chút thôi
cũng cảm thấy đáng sợ, nhân lúc dưỡng thương, bà nên suy nghĩ thật kỹ về cách để ứng phó đi.”
…
Làm xong thủ tục nằm viện giúp Dương Tuyết, Cố Kiều Niệm đã tìm được Trương Ngọc Mai đang lo lắng không yên.
“Thế nào?” Nhìn thấy Cố Kiều Niệm, Trương Ngọc Mai lập tức hỏi, sợ Dương Tuyết thật sự đã bị mình đánh chết.
“Bị thương không nặng.” Cố Kiều Niệm trả lời: “Nhưng mà hình như bà ta không phục lắm, con sợ bà ta sẽ báo cảnh sát.”
“Bà ta sẽ không làm thế đâu, mấy năm nay bà ta đã làm ra bao nhiêu chuyện
thâm hiểm độc ác, chỉ cần nói ra một chuyện thôi cũng có thể khiến bà ta ngồi tù mục xương rồi! Bà ta dám báo cảnh sát bắt mẹ thì mẹ sẽ vạch
trần bà ta!” Trương Ngọc Mai cười lạnh nói.
“Vậy thì tốt.” Dường như Cố Kiều Niệm thở dài một hơi: “Mẹ cũng đừng tức giận.”
Trương Ngọc Mai nhìn Cố Kiều Niệm.
Ánh mắt của bà ta không có sự chán ghét giống như lúc trước.
Sau khi xem qua video, hiển nhiên Trương Ngọc Mai cũng không ngờ, bình
thường lá gan của Cố Kiều Niệm nhỏ như vậy, ngay cả thở mạnh cũng không
dám thở một cái, nhưng vì bảo vệ mình mà đàm phán với Dương Tuyết.
“Con có biết hai tên súc sinh này ở với nhau từ khi nào?” Trương Ngọc Mai hỏi.
“Lần trước lúc đi Châu Âu chụp tạp chí, khi con đi toilet bắt gặp bọn họ
đang ở… Con sợ sau khi mẹ biết sẽ cảm thấy đau lòng, cho nên mới đi tìm
chị Dương, muốn bà ta rời khỏi cha trước khi mẹ phát hiện…” Cố Kiều Niệm giống như một đứa nhỏ làm sai, giọng nói càng ngày càng thấp.
“Lần chụp tạp chí kia mẹ cũng ở đấy!” Trương Ngọc Mai tức giận: “Hai cái
người đê tiện này cũng quá khoa trương rồi, lại dám ở ngay dưới mí mắt
của bà đây mà làm loạn!”
“Lúc trước con còn phát hiện bà ta cầm
tiền hoa hồng của một công ty quảng cáo, cha không cho phép con nói cho
mẹ biết, mỗi lần con nhớ tới chuyện này con đều cảm thấy rất áy náy…”
“Cái gì? Bà ta còn lấy tiền hoa hồng của công ty quảng cáo?” Trương Ngọc Mai nhảy lên một cái.
Cố Kiều Niệm gật nhẹ đầu một cái.
“Con điếm này, đã ngủ với người đàn ông của bà đây còn ăn tiền của bà, bà đây sẽ không để yên cho bà ta đâu!”
“Mặt khác… con có chút lo lắng, vừa nãy đã ồn ào như vậy, bà ta có thể nhân
cơ hội vẫn là người đại diện của con, lấy danh tiếng của con đi lừa gạt
tiền rồi chạy trốn hay không? Con xem tin tức, đã từng có những chuyện
tương tự như vậy…”
“Đúng đúng đúng, là do mẹ đã tức giận đến nỗi
hồ đồ rồi, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này, đổi người đại diện, đổi ngay lập tức!” Trương Ngọc Mai vội vàng nói: “Bây giờ mẹ đi thông báo
ngay!”
“Mẹ hãy đợi chút nữa, mẹ có người nào tốt để đổi không?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Trương Ngọc Mai sửng sốt, bà ta phiền nhất là những phóng viên và các công ty
rối như canh hẹ, hơn nữa bên trong có rất nhiều chuyện mà bà ta không
hiểu, để phương thức liên lạc của bà ta lại, đến lúc đó đều tìm đến bà
ta, bà ta sẽ phiền chết.
Tình huống hiện tại của Thiến Thiến cũng không thích hợp…
Cố Kiều Niệm hiểu rất rõ Trương Ngọc Mai.
Chắc chắn bà ta không muốn quản lý những việc rườm rà.
“Chu Chu có được không ạ? Tuổi của cô ấy còn nhỏ, tính tình trung thực,
không có nhiều tâm tư như vậy, mẹ cũng có thể quản lý được.” Cố Kiều
Niệm nhỏ giọng đề nghị.
Trương Ngọc Mai suy nghĩ một chút, trong
mắt bà ta thì Chu Chu chính là một lao động vừa tốt nghiệp giá rẻ, quả
thực là không có tính uy hiếp gì: “Tạm thời dùng cô ấy để thay thế cho
đồ đê tiện kia đi, ngày mai mẹ sẽ đi tìm người đại diện mới cho con!”