Cố Kiều Niệm đang ngủ gật cũng phải bừng tỉnh, không trùng hợp tới mức gặp lại ở đây đó chứ?

Cô hơi chần chừ, bước nhanh ra khỏi thang máy, muốn xác nhận một chút.

Vừa lúc đuổi ra khỏi thang máy, cô lập tức thấy bóng lưng thẳng tắp cao lớn, mặc âu phục màu đen, lên một chiếc Phantom.

Cố Kiều Niệm ngẩn người, sau đó thở dài một hơi.

Nhận lầm người rồi…

Nếu bảo bối Kim Cương có thể lái dược Phantom thì cũng sẽ không trở thành người bán sắc như vậy.



Sau đó xe bảo mẫu của cô cũng được lái tới.

“Sao cô lại chậm như vậy? Tôi chờ cô gần nửa giờ rồi đấy!” Dương Tuyết không nhịn được mà nói.

“Tôi cho là bà đi trước rồi.” Cố Kiều Niệm buồn buồn nói.

“Không phải Thiến Thiến xảy ra chuyện sao? Trương Ngọc Mai kêu tôi tới xem thử.” Dừng lại một chút, Dương Tuyết cười khinh, nói: “Trương Ngọc Mai nói là cô khiến Cố Thiến Thiến thành ra như vậy, đúng không?”



“Bà cảm thấy thế nào?” Cố Kiều Niệm nhìn Dương Tuyết, hỏi.

“Ha ha ha.” Dương Tuyết khinh thường, cười nói: “Chỉ dựa vào cô? Tôi thấy Cố Thiến Thiến muốn nịnh bợ tổng giám đốc Kim kia, kết quả phát hiện ông ta quá biếи ŧɦái, thử qua một lần đã bay mất nửa cái mạng, cho nên mới đổi ý thành cô tiếp tục chuyện đó.”

“Vẫn là chị Dương thông minh, nhìn mọi chuyện vô cùng thông suốt.” Cố Kiều Niệm rũ mắt xuống, từ từ nói.

Loại lời nói khích lệ như vậy rất được lòng Dương Tuyết, vẻ mặt bà ta càng thêm đắc ý, lớn lối hơn: “Cô biết tôi thông minh là được, sau này ít dùng mánh khóe trước mặt tôi đi, tôi có thể nâng cô lên tới vị trí thiên hậu thì cũng có thể tùy tiện hủy hoại cô mà nâng người khác lên, cô hiểu chưa?”

“Hiểu rõ.” Cố Kiều Niệm gật nhẹ đầu.

Dương Tuyết thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời này của cô thì vẻ mặt càng thêm đắc ý, giễu cợt.

Xe bảo mẫu lao vùn vụt qua màn đêm.

Không bao lâu sau, Cố Kiều Niệm đã nhận được một tin tức: “Giải quyết xong.”

Cô không hề bộc lộ cảm xúc gì, lặng lẽ xóa bỏ tin nhắn kia.

Lúc xe bảo mẫu đi tới bệnh viện, Trương Ngọc Mai đã chờ ở nhà để xe.



Dương Tuyết thấy bà ta thì vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Cố Kiều Niệm: “Nhìn thấy chưa, bà ta ỷ lại tôi như vậy, con gái mình xảy ra chuyện cũng gấp gáp muốn gặp tôi trước, còn tự mình lái xe tới đón tôi, cô nói thử xem, bà ta sẽ tin cô hay là tin tôi?”

Cố Kiều Niệm giương mắt nhìn lại, bên trong cặp mắt xinh đẹp kia hiện lên ý cười không rõ tâm tư: “Ai biết được?”

Khuôn mặt của Dương Tuyết đen xuống: “Cố Kiều Niệm, có phải cô bị điên rồi không? Mỗi lúc một kiểu, chờ đến lúc nữa tôi nói cho Ngọc Mai, để bà ta dành thời gian đưa cô đi khám thử đầu óc đi!”

Dương Tuyết nói xong thì mở cửa xuống xe.

“Bạn yêu à, chắc chắn bà bị dọa sợ rồi đúng không, hôm nay tôi thực sự bận quá, Cố Kiều Niệm còn không nghe lời, chọc cho tôi không ít phiền phức nữa.”

“Bốp!”

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng tát này càng vang dội hơn.

Dương Tuyết bị đánh tới mức lảo đảo hai bước thì mới đứng vững, đầu bà ta như nổi lên vô số ngôi sao, sau đó bụm gò má của mình nói: “Ngọc Mai, bà làm gì vậy?”

“Cố Kiều Niệm gây phiền phức gì cho bà? Là cầu xin bà đừng làm người thứ ba sao? Hay là cầu xin bà đừng nên tổn thương tôi?” Tiếng nói của Trương Ngọc Mai vang lên, bước lên nắm chặt tóc của Dương Tuyết, vừa mắng vừa đánh liên tiếp mấy cái vào mặt Dương Tuyết!

“Tôi coi bà như chị em tốt của mình, tạo điều kiện cho bà ăn cho bà mặc, mà con mẹ nó, bà lại ngủ với người đàn ông của tôi! Tôi vừa già lại vừa xấu đúng không? Bà thì xinh đẹp hơn đúng không? Hôm nay tôi sẽ khiến những thứ giả trên người bà lòi hết ra, thử xem cái mặt chỉnh sửa này của bà muốn đẹp thế nào được.”

“Tôi không có! Ngọc Mai, bà tỉnh táo lại chút đi!” Dương Tuyết vô cùng hoảng sợ, vừa né tránh bàn tay của Trương Ngọc Mai, vừa lên tiếng giải thích, lúc này liếc mắt nhìn thoáng qua Cố Kiều Niệm đang ngồi trong xe đang tươi cười nghiền ngẫm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play