Ăn xong bữa sáng, Cố Kiều Niệm thật sự phải đi rồi.
Đến cửa, Cố
Kiều Niệm vừa thay giày vừa dặn dò: “Người bên trại huấn luyện nhiều tai mắt, cho dù hôm nay không ghi hình, cậu cũng đừng ở ngoài lâu quá, nghỉ ngơi một chút rồi về.”
Cung Dịch đứng bên cạnh cô, đợi Cố Kiều Niệm thay giày xong đứng dậy.
Cung Dịch cúi đầu, bất ngờ hôn Cố Kiều Niệm không kịp phòng bị: “Biết rồi.”
Cố Kiều Niệm: “…”
“Hôn tạm biệt.” Cung Dịch thành thật giải thích.
Cố Kiều Niệm hoàn toàn cạn lời, cũng mặc kệ anh, mở cửa đi ra ngoài. Có
điều khoảnh khắc cửa đóng lại, khóe môi của Cố Kiều Niệm vẫn nhịn không
được mà cong lên. Bên trong cửa, Cung Dịch cũng nhướng mày mỉm cười.
Cố Kiều Niệm quay về nhà trọ của mình.
Mở cửa thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng xoay người, lập tức nhìn thấy Chu Chu đang nghiêng đầu nhìn cô.
Cố Kiều Niệm: “…”
Chu Chu: “…”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thời im lặng.
“Chị nói không xảy ra chuyện gì hết, em có tin không?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Gương mặt của Chu Chu nặn ra một nụ cười giả trân: “Chị tin không?”
“Bỏ đi!” Cố Kiều Niệm khoát khoát tay.
Cô nam quả nữ ở bên nhau cả một đêm, vốn dĩ là chuyện có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
“Hiểu mà.” Chu Chu lắc đầu: “Dù sao thì anh ta cũng không phải trai đẹp bình thường.”
Cố Kiều Niệm: “…”
“Em tính khi nào mới giải thích với Hách Tiểu Điềm?” Cố Kiều Niệm nhanh chóng chuyển đề tài.
“Em không muốn em ấy biết được chuyện đó, cứ như vậy đi, thời gian lâu dần thì sẽ ổn thôi.” Chu Chu lập tức ủ rũ.
“Được.”
Cố Kiều Niệm gật đầu.
“Kết quả của buổi phát sóng đánh giá ca khúc sân khấu vào đêm qua như thế nào?”
Cô vừa hỏi vừa đi vào trong, thành công dẫn dắt Chu Chu ra khỏi chuyện cô qua đêm với Cung Dịch.
“Nhiệt độ ngang ngang với kỳ trước.” Chu Chu tiến tới: “Em sàng lọc ra vài
thực tập sinh có nhân khí ổn hiện nay, các mặt đều không tệ, nếu không
có gì ngoài ý muốn thì có thể ký được một hai người trong số này.”
“Ừm.” Cố Kiều Niệm gật đầu: “Đúng rồi, em thu xếp lại tài sản đứng tên chị chút, thứ có thể đổi thành tiền mặt thì đổi hết đi.”
“Sao thế?” Chu Chu bỗng căng thẳng.
Dù sao thì đêm qua Cố Kiều Niệm mới đánh nhau với thiên kim của tập đoàn.
“Đã là công ty quản lý rồi, chúng ta cũng thử đầu tư phim ảnh chứ.” Cố Kiều Niệm nghiêm túc nói: “Em với tiểu Điềm khá hiểu rõ về thị trường tiểu
thuyết, hãy tỉ mỉ thu thập một số thể loại truyện ngọt có hiệu ứng tốt
khi chuyển thể rồi mua về dự trữ. Thể loại phim ngọt này không yêu cầu
kỹ thuật diễn xuất quá cao, sau này có thể mang ra cho diễn viên nhà
mình luyện tập, lãi đầu tư thu về cũng cao.”
“Đúng vậy, sao em lại không nghĩ ra nhỉ?” Mắt Chu Chu lập tức sáng lên.
“Bây giờ cũng chưa muộn.” Cố Kiều Niệm ngồi co quắp trên sô pha, mở wechat, nghĩ một lúc, gửi cho Cung Dịch hai ngàn tệ.
Cung Dịch trở về trại huấn luyện mới nhìn thấy thông báo chuyển khoản. Trong đáy mắt hắn hiện lên ý cười, nhận lấy khoản tiền này.
Đã được bao nuôi rồi thì phải có giác ngộ của được bao nuôi!
“Chị à, bữa sáng không có đắt thế đâu.”
Cố Kiều Niệm trả lời: Số còn thừa là phí phục vụ của cậu.
Cung Dịch cười càng vui vẻ.
“Người ở đây!”
Là giọng của Hoàng Hi.
Cung Dịch lập tức thu lại nụ cười trên mặt, sau đó nhìn về phía trước.
Hoàng Hi dẫn theo mấy người, khí thế bừng bừng đi tới.
“Cung Dịch, hôm qua chẳng phải mày rất giỏi sao? Còn dám đánh tao! Sao đây?
Hôm nay cha tao tới, mày trốn được chắc?” Hoàng Hi nhìn thấy Cung Dịch,
lỗ mũi oán giận cũng sắp vểnh ngược lên trời, bừng bừng khí thế đi tới,
trong đó có Vưu Vi.
Mấy tên đi cùng hắn cũng bày ra gương mặt mỉa mai, xem thường Cung Dịch.
“Cung Dịch à, tao biết cha của Hoàng Hi rất lợi hại, là một người đàn ông,
gặp chuyện lại đi trốn thì xem là gì chứ?” Vưu Vi khiêu khích nói.
Cung Dịch lạnh lùng liếc Hoàng Hi một cái.
Lúc Hoàng Hi vừa chạm mắt với Cung Dịch, trong lòng bất chợt run lên, khí thế lập tức sụp đổ.
“Mày… mày…”
“Hoàng Hi, cậu kiềm chế một chút!” Lúc này, một biên kịch chạy qua.
“Cung Dịch, chuyện hôm qua đã kinh động đến ba của Hoàng Hi, ông ta tới để
tìm hiểu tình hình, bây giờ đang trong phòng hội nghị lớn, hay là cậu đi một chuyến?”
Ba của Hoàng Hi là một trong những nhà đầu tư của Thần tượng quốc dân.
Biên kịch biết chuyện xảy ra hôm qua, Cung Dịch không sai nhưng… kim chủ đã
tìm đến cửa, một biên kịch nhỏ như cô có thể làm gì chứ?
“Được thôi.”
Cung Dịch đáp một tiếng, sau đó nhìn Hoàng Hi: “Đây là do cậu tự chuốc lấy.”
Nói xong, Cung Dịch tiến thẳng đến phòng hội nghị lớn.
“Tao tự chuốc lấy? Là mày tự chuốc lấy thì có!” Hoàng Hi quát lên.
“Tôi thấy cậu ta đang cứng miệng thôi!” Vưu Vi cười lạnh nói.
“Các cậu cứ chờ đi, cha tôi nói rồi, chắc chắn phải tháo một cánh tay của nó xuống để báo thù cho tôi!” Hoàng Hi vênh váo lớn tiếng nói.
Vưu Vi nghe thấy thế càng hưng phấn hơn.
Cố Kiều Niệm so với nhà tài trợ, chắc chắn là địa vị của nhà tài trợ cao hơn!
Ngày nào anh ta cũng nghĩ làm thế nào để dìm chết Cung Dịch, anh ta còn chưa kịp ra tay, Cung Dịch đã tự đâm vào đinh trên tường rồi!
“Đi đi đi, không thể bỏ lỡ màn này được!”
Một nhóm người ù ạc chạy đến phòng hội nghị lớn.
Biên kịch lo lắng muốn chết, cô gọi điện thoại cho cấp trên, cấp trên cũng không nhận.
Đám người Hoàng Hi chạy thẳng đến nơi, còn tới phòng hội nghị trước Cung Dịch.
“Cha, tìm thấy người rồi.” Hoàng Hi tức giận nói: “Bây giờ nó còn chưa hoàn
toàn để nhà mình vào trong mắt, vừa nãy còn dọa con.”
“Đâu ra
thằng nhãi láo toét như thế?” Cha của Hoàng Hi là một người đàn ông
trung niên bụng phệ thuộc vùng Địa Trung Hải, vẻ mặt hung tợn ngang
ngược và độc tài.
“Tới rồi tới rồi!”
Hoàng Hi chỉ ngoài cửa.
Cung Dịch bước đi không nhanh không chậm.
“Thứ tạp chủng từ đâu ra…”
Ba của Hoàng Hi vừa mở miệng lập tức mắng người nhưng khi nhìn thấy Cung Dịch, ông ta đã run rẩy toàn thân.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên một ngày mưa to nào đó.
Ông ta quỳ dưới đất, cầu xin chàng thiếu niên trong xe cứu lấy công ty của ông.
“Là cậu ta?” Ba của Hoàng Hi hỏi.
Hoàng Hi lập tức gật đầu: “Chính là nó!”
Ông ta như chợt nghe thấy sấm sét giữa trời quang.
Lúc biết người ức hiếp con trai tên là Cung Dịch, ông ta vốn chẳng mảy may nghĩ đến cậu Cung.
Dù sao thì… sao người cao cao tại thượng đó có thể hạ mình tham gia chương trình này để tự hạ thấp thân phận chứ?
Cung Dịch liếc mắt nhìn ba của Hoàng Hi, vẻ mặt còn lạnh lùng hơn bình
thường, anh không nhanh không chậm đi thẳng đến chỗ của boss ngồi xuống.
“Tôi nghe nói ở đây có người muốn tháo một cánh tay của tôi?”
“Cha! Cha xem cậu ta kìa!” Hoàng Hi tức giận giậm chân: “Các người còn ngơ ra làm gì, bẻ gảy tay cậu ta xuống cho tôi.”
Ba của Hoàng Hi chưa lên tiếng, thủ hạ của ông ta cũng không dám ra tay.
Lúc này, Cung Dịch nhìn ông ta: “Tổng giám đốc Hoàng rất biết cách dạy con.”
“Cậu Cung, tôi…” Ba của Hoàng Hi tỏ ra hoảng hốt.
“Cha, cha làm gì vậy? Cha mau xử cậu ta đi!” Hoàng Hi vội vã hỏi.
Nhiều người còn đang nhìn như vậy, sao ba của hắn còn sợ hãi chứ?
“Chát!”
Tiếng bạt tai thanh thúy khiến cho phòng hội nghị huyên náo chợt tĩnh lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT