Đêm khuya.

Chu Chu vô cùng lo lắng chạy về nhà trọ của Cố Kiều Niệm từ sân bay.

Lúc này, Cố Kiều Niệm đã ngủ.

“Rốt cuộc là tại sao vậy?”

Chu Chu hạ thấp giọng hỏi Hách Tiểu Điềm. Tính cách của cô ấy vẫn luôn rất ôn hòa, cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa từng nổi giận với Hách Tiểu Điềm.

Nhưng vào lúc này, Chu Chu tức giận vô cùng.

“Chị mới đi có một ngày mà chị ấy đã bệnh thành như vậy! Hách Tiểu Điềm! Em có làm được không đấy?”

Hách Tiểu Điềm vân vê góc áo: “Người ta muốn bị bệnh, em ngăn được à?”

Chu Chu cắn răng, sau đó cô ấy nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Cố Kiều Niệm, rón rén đi vào trong.

Bản thân Cố Kiều Niệm là một người vô cùng yếu ớt.

Cộng thêm hiện tại cô đang bị bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không có một chút huyết sắc nào, Chu Chu liếc mắt nhìn mà nước mắt lập tức rơi xuống.

“Thật xin lỗi.”

Cô ấy ngồi ở trên đất cạnh đầu giường Cố Kiều Niệm.

Trán Chu Chu dựa vào giường của cô, nhẹ giọng sụt sùi khóc.

“Thật xin lỗi…”

“Thật xin lỗi…”

Không nói câu nào khác.

Chỉ liên tục nói câu ‘thật xin lỗi’.

Hách Tiểu Điềm đứng ở cửa nhìn với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Sau một lúc lâu.

Chu Chu đi ra khỏi phòng với viền mắt đỏ ửng. Sau khi Chu Chu nhẹ nhàng đóng cửa, cô ấy kéo Hách Tiểu Điềm đến phòng khách.

“Chu Chu, chị đừng khóc mà, không nghiêm trọng như vậy đâu, chị ấy đỡ hơn nhiều rồi.”

“Đừng nói cho chị ấy biết buổi tối chị đã trở về.” Chu Chu nhìn Hách Tiểu Điềm, cô ấy nói rất chân thành: “Tiểu Điềm, chuyện tới nước này rồi, chị cũng nói thật với em. Chị tìm được công ty tốt hơn, bên kia cho chị tiền lương và đãi ngộ rất tốt, chị không định làm việc ở bên cạnh Kiều Kiều nữa."

Biểu tình trên mặt Hách Tiểu Điềm cứng đờ.

“Chị nói gì?”

“Em nói nhỏ thôi!” Chu Chu che miệng Hách Tiểu Điềm, sau đó dứt khoát đưa Hách Tiểu Điềm ra khỏi nhà trọ.

Trên tầng bốn của căn hộ sang trọng của Cố Kiều Niệm có một vườn hoa hết sức xinh đẹp.

Hách Tiểu Điềm móc hộp thuốc lá từ trong túi ra, lấy một điếu ra rồi đốt.

Nhưng gió đêm thổi tắt lửa.

Cô ấy nóng nảy dứt khoát ném bật lửa đi: “Chị có bị gì không vậy? Hóa ra chị gọi em tới chính là vì thay thế chị, để cho chị tiến tới tương lai tươi đẹp đúng không?”

Chu Chu trầm mặc một lúc: “Em đi theo Kiều Kiều làm rất tốt, em cũng sẽ có tương lai rộng thênh thang.”

Hách Tiểu Điềm cụp mắt xuống: “Chị định khi nào thì nói với Kiều Kiều?”

“Chắc mấy ngày nay.” Trong mắt Chu Chu rưng rưng, cô ấy nở nụ cười ngắn ngủi: “Tiểu Điềm, chị và em không giống nhau. Xuất thân của chị không tốt, cơ hội tốt này có thể giúp chị phấn đấu ít hơn mười năm, chị không từ chối được. Kiều Kiều là người tốt, em cũng biết mà. Ban đầu, lúc em thực tập ở bên cạnh Kiều Kiều, em bị Dương Tuyết gây khó khăn, khi dễ, Kiều Kiều đều ngăn giúp em… Em hãy chăm sóc Kiều Kiều thật tốt, giúp Kiều Kiều điều hành…"

“Lý do này của chị…” Hách Tiểu Điềm hít thở sâu một hơi: “Được rồi, em chúc chị có tương lai tươi sáng, tạm biệt chị!"

Hách Tiểu Điềm nói xong thì trực tiếp bóp nát điếu thuốc trong tay kia, rồi ném lên người Chu Chu, sau đó xoay người rời đi.

Đêm khuya, ở trong vườn hoa, bầu không khí tĩnh mịch.

Chu Chu đứng tại chỗ, nhẹ nhàng phủi khói trên người đi, gió đêm thổi càng ngày càng mạnh.



Trong bầu trời đêm, có tia chớp đánh xuống.

Mưa to như trút nước.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Cố Kiều Niệm thức dậy đúng giờ. Lúc cô đến phòng khách thì thấy Hách Tiểu Điềm ngồi ở trên ghế salon với vẻ thất hồn lạc phách.

“Chào buổi sáng.”

Hách Tiểu Điềm nhìn về phía cô, thở dài.

“Chị đoán không sai, tối hôm qua Chu Chu đuổi về thật.” Hách Tiểu Điềm vừa nói, vừa đặt máy ghi âm ở trên bàn trà nhỏ: “Em ghi âm hết những gì chị ấy nói với em rồi, chị nghe đi."

Cố Kiều Niệm rót một ly nước nóng, rồi chậm rãi đi tới.

Cô cầm máy ghi âm kia lên: “Nhìn bộ dạng này của em, chắc cũng không phải điều tốt đẹp gì rồi!”

Hách Tiểu Điềm không lên tiếng.

Người xưa nói, núi cao nước sâu, Bá Nha Tử Kỳ.

Bạn tâm giao đúng là như thế này.

Hách Tiểu Điềm và Chu Chu coi như là mới gặp mà như đã quen từ lâu.

Thời gian hai người chung đụng cũng không lâu, có mấy đêm hai người ngủ chung một phòng.

Họ trò chuyện rất nhiều.

Trò chuyện sau này giới giải trí sẽ như thế nào.

Trò chuyện nghệ sĩ như thế nào thì có thể có số đỏ.

Trò chuyện sau này họ muốn trở thành người như thế nào.

Cái gọi là bạn tâm giao.

Chẳng phải là sự phù hợp rất cao trong thế giới tinh thần sao?

Hách Tiểu Điềm là bạn tâm giao của Chu Chu.

Hách Tiểu Điềm không nghĩ ra, tại sao Chu Chu phải bỏ Cố Kiều Niệm lại và đến công ty tốt hơn gì đó.

Rõ ràng trước đây cô ấy không phải là người như thế.

“Buổi sáng có sắp xếp công việc gì không?” Cố Kiều Niệm rất bình tĩnh hỏi.

Hách Tiểu Điềm kinh ngạc nhìn Cố Kiều Niệm.

Làm sao Cố Kiều Niệm không có chút phản ứng nào vậy?

Chuyện Chu Chu là chuyện Hách Tiểu Điềm lo lắng nhất, chẳng phải là Cố Kiều Niệm sẽ không chấp nhận nổi sao?

“Đang hỏi em đấy.” Cố Kiều Niệm nhìn về phía Hách Tiểu Điềm, cô giơ tay lên vỗ tay phát ra tiếng ở bên cạnh Hách Tiểu Điềm: “Tỉnh lại đi."

“Buổi chiều sẽ chụp bìa tạp chí, gần đây không có cảnh quay nào, chương trình tạp kỹ cũng không có sắp xếp gì. Mấy ngày trước đã giải quyết công việc xong hết rồi.” Hách Tiểu Điềm trả lời.

Cố Kiều Niệm gật đầu, cô xoay người muốn trở về phòng, nhưng đi hai bước thì dừng lại, cô quay đầu nói với Hách Tiểu Điềm: “Điều chỉnh mình đi, trông như ma ấy.”

Hách Tiểu Điềm cười một tiếng: “Dạ.”

Sau đó Hách Tiểu Điềm nhìn Cố Kiều Niệm trở về phòng.

Cố Kiều Niệm đặt một cái ghế sa lon thoải mái ở cửa sổ phía trước phòng ngủ.

Cô vừa uống nước, vừa mở máy ghi âm ra, sau đó ngồi trên ghế sa lon.

Cố Kiều Niệm nghe xong.

Cô nhẹ nhàng để đoạn ghi âm sang một bên.



Cô không có quá nhiều biểu cảm gì, bàn tay thon dài trắng nõn của cô đặt trên tay vịn ghế sa lon màu nâu sẫm, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ theo nhịp.

Tầm mắt cô nhìn thành phố đang dần dần thức giấc.

Cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.

Tạp chí chụp lần này Cố Kiều Niệm.

Là một trong năm tạp chí dành cho phụ nữ hàng đầu ở trong nước.

Có rất nhiều nghệ sĩ đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì muốn lên tạp chí.

Cũng đã quyết định xong chủ đề vào mấy ngày trước.

Thủy quái.

Tên như ý nghĩa, vậy là cần quay dưới nước.

Trước khi Hách Tiểu Điềm ra cửa, lúc thì đo nhiệt độ cơ thể, lúc thì xác nhận tình huống thân thể với Cố Kiều Niệm.

Thân thể Cố Kiều Niệm vẫn không có hết bệnh.

Lúc tốt lúc xấu.

Bây giờ cô lại phải xuống nước, Hách Tiểu Điềm không lo lắng mới là lạ.

Trước khi bắt đầu quay phim, Cố Kiều Niệm còn dán miếng dán giảm sốt.

Tất cả mọi người đều lo lắng có lẽ cô không thể hoàn thành buổi quay hôm nay.

Nhiếp ảnh gia chịu trách nhiệm chụp ảnh bìa lần này.

Từng chụp Cố Kiều Niệm lúc trước kia.

Lúc đó, lực ảnh hưởng của Cố Kiều Niệm hoàn toàn không thể so sánh với hiện tại.

Cho nên ban đầu, sắc mặt nhiếp ảnh gia không quá tốt.

Đối với nhiếp ảnh gia mà nói, nhiếp ảnh chính là nghệ thuật.

Vì tiền mà chụp khúc gỗ như Cố Kiều Niệm chính là làm nhục nghệ thuật, là lãng phí thời gian.

Sau khi cảnh quay chính thức bắt đầu.

Nhiếp ảnh gia đã thay đổi cái nhìn.

Sau khi Cố Kiều Niệm xuống nước, cô giống như là thủy quái bám vào người thật.

Xinh đẹp, thần bí lại diêm dúa.

Cặp mắt xinh đẹp kia nhìn vào ống kính trông như thể đang ẩn giấu một linh hồn cổ xưa ở bên trong đó.

“Kiều Kiều, đúng, đúng! Chính là như vậy! Nice!”

Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh, nhảy tới nhảy lui trước bể nước kính mà Cố Kiều Niệm ở trong đó.

Linh cảm sáng tác bùng nổ.

Quá trình chụp hình kéo dài khoảng một giờ.

Rốt cuộc cũng lấy đủ tài liệu thực tế rồi.

Hách Tiểu Điềm và thợ trang điểm của Cố Kiều Niệm lập tức cầm khăn lông, áo khoác xông tới chỗ Cố Kiều Niệm, bọc cô rất kín kẽ và chặt chẽ.

Nhiếp ảnh gia đưa máy ảnh cho phụ tá.

Nhiếp ảnh gia lấy điện thoại di động ra thêm wechat của Cố Kiều Niệm.

Nhưng nhiếp ảnh gia vừa mới đến gần.

Cố Kiều Niệm linh động giống như thủy quái thật ở bể nước kính.

Ngất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play