Thích Ẩn nghe lời hỏi bọn họ, đám tội đồ bỗng dưng rùng mình một cái, đôi môi run rẩy lắp bắp: "Tên của ác quỷ, ta không dám gọi. Tội của ác quỷ, ta không dám nói."
"..." Thích Ẩn tức giận muốn hộc máu, "Lúc nãy các ngươi đuổi theo ta không phải giỏi lắm sao? Còn giờ là cái đức hạnh gì đây?" Hắn nên đặt Phù Lam ngồi xuống chỗ này, bọn họ sợ ca hắn như vậy, hắn theo ca thì chẳng phải là có thể muốn làm gì làm sao? Thích Ẩn nhìn bọn họ run như cầy sấy, đặt Phù Lam xuống đất, sau đó ôm người vào lòng, dẫn dắt từng bước nói: "Chẳng phải các ngươi nói ta là thần sao? Đừng sợ, ta đã chế trụ ác quỷ này rồi, y không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu, các ngươi không cần phải sợ, cứ việc trình bày." Hắn ôm chặt Phù Lam, đoạn nói, "Coi nè, giữ chặt lắm, y đâu có nhúc nhích được đâu."
Chu Minh Tàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hắn nhỏ giọng hỏi mèo đen: "Mèo mập, hình như thằng nhóc này chiếm tiện nghi của chủ tử ngươi thì phải?"
Mèo đen nghiêng đầu liếc hắn một cái, "Giữa huynh đệ sao lại gọi là chiếm tiện nghi? Cái này gọi là tương thân tương ái."
"Người này không phải là ác quỷ kia..." Một âm thanh già nua vang lên phía sau tội đồ, Thích Ẩn vọng qua, đám tội đồ chen chúc sang hai bên nhường ra lối giữa, một lão già tiều tụy khô quắt từ phía sau bò tới. Hai tay hai chân của ông gầy gò cháy đen, tựa như bộ rễ thối rữa của một cây cổ thụ, mái tóc hoa râm khô cứng bù xù trên đầu. Tứ chi của ông có vẻ như đã bị cắt cụt, không thể đi lại, chỉ có thể chống khuỷu tay bò dưới đất. Ông chậm rãi bò đến trước mặt Thích Ẩn, nói: "Đại nhân, người này không phải tội đồ, cũng như ngài không phải là thần linh của chúng ta."
"Ông cụ, coi như ông không hồ đồ." Vân Tri đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt ông lão.
Hốc mắt tối om của ông lão nhìn Thích Ẩn, sau đó thở dài: "Ta bị mắc kẹt trong thần mộ ngàn năm, không được siêu thoát, bỗng nhiên nghe được hơi thở của đại thần, khó tránh khỏi thần trí cuồng loạn. Đại nhân, đại thần không thể để lại đời sau, cũng không có con nối dõi, tuy không biết huyết mạch trên người ngài từ đâu mà có, nhưng nhất định có ngọn nguồn từ thần Bạch Lộc. Cho nên tuy hơi thở của đứa nhỏ này tương tự ác quỷ kia, nhưng nếu phân biệt kĩ sẽ thấy điểm khác biệt."
Ông lão này khác hẳn với đám tội đồ khóc sướt mướt kia, hai tay ông đặt trên đầu gối, nghiêm túc ngồi quỳ, vừa ung dung vừa trang trọng. Tuy rằng người ta phạm tội, nhưng dù gì cũng là lão tổ tông sống mấy ngàn năm, Thích Ẩn không nhận nổi cái quỳ của ông, vội vàng quỳ xuống cung kính lạy mấy cái, sau đó hỏi: "Thỉnh cầu ông giải thích nỗi nghi ngờ trong lòng ta, ban nãy các ngươi nói ác quỷ tượng vàng, rốt cuộc chuyện là thế nào?"
"Hắn là tội nhân của Nam Cương, là ác đồ xúc phạm thần linh. Chính hắn đã khơi mào đại chiến giữa Trung Nguyên và Nam Cương, dẫn tới cơn thịnh nộ của Phục Hy, lửa trời cuồn cuộn. Là hắn liên lụy đại thần Bạch Lộc tử trận nơi sa trường, máu thịt hóa thành cơn mưa, quay về với thế gian. Ta còn nhớ rõ ngày đó vòm trời đỏ thẫm, thần của chúng ta hóa thành linh lộc chạy trên mây, tiếng kêu trong trẻo vang vọng khắp đất trời. Ngày nọ, cuối cùng cơn mưa cũng chịu hạ xuống Nam Cương đại hạn ba năm, tất cả yêu ma chết trận và linh hồn phàm nhân đều được an giấc ngàn thu, đi về cõi U Minh. Phục Hy đình chiến, chư thần gióng tiếng trống đồng cuối trời, thương tiếc vị thần đã ngã xuống của chúng ta. Từ đó về sau, Nam Cương ta chẳng còn thần nữa."
Tội đồ trong mộ đạo ôm mặt khóc thảm thiết, tiếng khóc nối tiếp nhau âm vang khắp chốn. Thích Ẩn nhìn bộ dạng như chết cha ruột của bọn họ, do dự không biết có nên nói cho bọn họ biết con hươu kia còn sống không nữa.
"Sau đại chiến, thần vu trị tội ác quỷ, hun mù mắt hắn, nguyền rủa thể xác hắn, phong ấn hắn ở hậu điện, vĩnh viễn bồi tuẫn đại thần, không được siêu thoát." Ông lão chậm rãi nói, "Nhưng phù chú giam cầm mất đi hiệu lực, rốt cuộc ác quỷ kia vẫn trốn thoát." Ông lão nâng đầu ngón tay lên, nơi đó ngưng tụ một vầng sáng nhàn nhạt, "Đại nhân, ta có thể để ngài tiến vào ký ức của ta, xem tên ác quỷ đó."
Thích Ẩn chần chờ, tội đồ kia bị phong ấn ở thần mộ lâu như vậy, vừa tỉnh dậy còn điên hơn, ai biết lão già này có quỷ kế gì hay không? Hắn quay đầu lại nhìn Phù Lam, Phù Lam đặt tay lên vai hắn, gật đầu.
Ý ca hắn là được, Thích Ẩn đồng ý.
"Đại nhân, ngài sẽ thấy những gì ta chứng kiến, nghe thấy những gì ta nghe được, biết được những nơi mà ác quỷ đi qua và nó đã làm gì."
Ông vừa dứt lời, đầu ngón tay khô gầy điểm lên giữa trán Thích Ẩn, ánh sáng màu trắng nhàn nhạt chợt lóe lên, tầm mắt Thích Ẩn lập tức sa vào màn đêm vô tận.
Thích Ẩn rơi vào bóng tối không thể diễn tả được, hắn sửng sốt trong chốc lát mới sực tỉnh, phát hiện ra rằng mình đang đứng dựa vào tường. Hắn không nhúc nhích được, giống như bị một cái kén trói buộc, cả người bứt rứt khó chịu. Trước mắt đen kịt, chẳng thấy gì cả, hắn bỗng nhớ ra, hẳn là hắn đang ở trong trí nhớ của ông lão kia, hắn chỉ có thể nhìn thấy cái mà lão chứng kiến, nghe những gì mà lão ta nghe thấy. Hai mắt của lão bị hun mù, cho nên hắn cũng bị mù.
Trong lòng hắn lờ mờ cảm nhận được một nỗi bất an, tựa như có nguy hiểm đang đến gần mình. Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng khóc.
Dương như có một nam nhân đang khóc nức nở, đứt quãng, nghẹn ngào và bi ai, giống như mất đi cha mẹ ruột của mình. Âm thanh kia từ sâu trong mộ đạo truyền tới, hệt như một cơn gió u ám lướt qua bay tới bên tai hắn, phả vào sống lưng hắn. Cho dù đã nghe qua mấy tội đồ nỉ non, cả người Thích Ẩn vẫn nổi da gà. Tiếng khóc càng ngày càng gần, ở ngay phía bên phải sau lưng hắn, Thích Ẩn rất muốn xoay người nhìn thử, nhưng hắn không thể quay đầu, càng không thể nhúc nhích.
Cuối cùng hắn cũng động đậy được, Thích Ẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn cảm giác mình đang giơ tay phải lên, có thứ gì đó bay ra từ lòng bàn tay hắn, tức khắc tầm nhìn của hắn sáng hơn một chút. Hắn có thể thấy nơi hắn đang đứng là một gian mộ thất nhỏ hẹp, ngọn lửa trường minh được điểm trên chiếc đèn mỏ chim bằng đồng ở trong góc, sắc xanh u ám bao trùm cả gian phòng. Bên trong mộ thất có rất nhiều chú bướm nhỏ màu sắc nhợt nhạt đang phiêu đãng, đôi cánh vỗ nhẹ tỏa ra một vầng sáng nho nhỏ. Hắn nhận ra được đây là phân thân của ông lão kia, lão sử dụng bí pháp Vu La để nhìn trộm tên tội đồ đã chạy ra khỏi pho tượng vàng.
Tiếng khóc càng ngày càng gần, hắn ngồi xổm xuống, hay nói đúng hơn là ông lão ngồi xổm xuống, bướm trắng sà xuống mặt đất, xuyên qua khe cửa nhỏ, hắn nhìn thấy một bóng người thon gầy ở bên ngoài, một mùi hương mạn đà la tím nồng đậm bay đến chóp mũi, ngay sau đó, một đôi chân cháy đen khô quắt dừng ở trước mặt hắn. Cặp chân kia lướt qua, sau đó biến mất trong bóng tối.
Thoạt nhìn thì chẳng khác gì những tội đồ khác cả, Thích Ẩn có hơi không đồng ý cho lắm. Ác quỷ, rốt cuộc ác bao nhiêu? Hắn ăn thịt người sao? Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đá ra, lặng lẽ đi theo. Thích Ẩn rất muốn nhìn tên kia cho kĩ, nhưng bướm trắng quanh quẩn bên người, vẫn luôn phiêu diêu theo chiều gió, không dám đến gần. Lá gan của ông lão này nhỏ quá, liếc một cái cũng không dám.
Tiếng khóc không hề di chuyển, bước chân của hắn cũng ngừng lại, hắn khom người tránh ở chỗ rẽ. Tiếng khóc kia vẫn luôn quanh quẩn trong đại điện Bạch Lộc, Thích Ẩn chờ lâu đến nỗi mất kiên nhẫn, quả thực rất muốn ló đầu ra nhìn thử, xem xem rốt cuộc ác quỷ kia có hình thù thế nào. Bỗng nhiên thân thể cử động, bướm trắng vỗ cánh bay ra khỏi chỗ rẽ. Cuối cùng hắn cũng thấy được tên kia, dưới ánh đèn trường minh, hắn quỳ gối giữa cửa đại điện, trán đặt nơi cánh cửa thô ráp, bi thương khóc lóc thảm thiết. Máu và nước mắt chảy ra từ hai hốc mắt trũng sâu rồi lăn dài trên gương mặt khô héo của gã, rơi lộp độp trên mặt đất, bóng dáng gầy gò cô đơn nơi mộ đạo không hiểu sao khiến Thích Ẩn có cảm giác đáng thương.
Ông lão không dám nhìn kĩ, bướm trắng chỉ lướt ra ngoài trong một cái chớp mắt rồi lập tức quay về. Thích Ẩn muốn nhìn một lần nữa cho kĩ, nhưng ông lão không dám nhúc nhích. Tiếng khóc bỗng dưng im bặt, cũng không nghe thấy tiếng bước chân, trong lòng Thích Ẩn dấy lên nghi hoặc. Hắn nhẹ nhàng rướn người ra nhìn thử, bướm trắng đỗ trên vai hắn, hắn nhìn sâu vào mộ đạo thông qua đôi mắt của bươm bướm. Đèn trường minh không biết đã tắt tự bao giờ, trước mắt đen nhánh, không nhìn thấy gì cả, Thích Ẩn chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên nhận ra không đúng chỗ nào.
Đôi mắt dần dần thích ứng bóng tối, một bóng dáng khô gầy hiện ra trước mắt hắn. Hắn kinh hãi phát hiện rằng ác quỷ kia đang ngồi xổm ngay trước mặt mình, bọn họ cách nhau rất gần, khoảng cách giữa hai khuôn mặt cơ hồ chỉ cỡ một bàn tay, hắn thấy nước mắt đỏ thẫm trên má ác quỷ, còn có hai hốc mắt trũng sâu kia vẫn đang nhìn chằm chằm hắn.
Không biết sao, Thích Ẩn cảm thấy lời này không phải nói với ông lão kia mà là dành cho hắn. Hắn muốn chạy trốn, nhưng thân thể cứng ngắt, đôi vai tựa như bị đè nặng không thể động đậy.
Hắn trơ mắt nhìn ác quỷ vươn bàn tay khô gầy về phía hắn, bỗng bên tai vang lên giọng nói vừa hoảng sợ vừa gấp gáp của ông lão.
"Đại nhân, nhắm mắt! Nhắm mắt mau lên!"
Bàn tay kia cách hắn càng lúc càng gần, hắn muốn nhắm mắt, nhưng mí mắt lại không nghe theo điều khiển của hắn, cỡ nào cũng không khép lại được.
Một đôi bàn tay ấm áp che mắt hắn lại, tầm nhìn lập tức rơi vào bóng tối, gánh nặng trên người hắn đột nhiên được giải thoát, hắn sực tỉnh, toàn thân đầm đìa mồ hôi. Đôi tay ấy buông ra, trước mắt lại là nhóm tội đồ đang khóc sướt mướt kia, lòng hắn hãy còn sợ hãi mà quay đầu lại, Phù Lam dựa vào vách tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Vừa rồi che mắt hắn đúng là Phù Lam.
Cả người hắn ướt sũng mồ hôi, tựa như vừa bị bóng đè. Thích Ẩn cố kìm nén cho tay mình không run rẩy, nói: "Ông cụ, ngài vẫn có thể đi được trong ký ức của mình đúng không?"
"Không sai, ta phạm vào một lỗi lầm chết người, ta không nên nhìn thẳng hắn. Nhìn thẳng hắn, hắn sẽ phát hiện, sau đó bẻ gãy tay chân của ta." Ông lão nói.
"Nhìn một cái thôi cũng bị phát hiện sao?"
"Giống như có người mắng sau lưng ngươi thì ngươi sẽ ngáp một cái. Cả âm thanh và ánh mắt đều có sức mạnh như nhau, thần linh có thể thông qua tiếng gọi và ánh mắt để cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Đại nhân, hắn rất mạnh, hắn từng là người thân cận với thần nhất trong thiên hạ. Nhất định không được gọi tên hắn, gió sẽ mang âm thanh của ngươi tới bên tai hắn để hắn nghe thấy giọng của ngươi. Nhất định không được nhìn thẳng vào mặt hắn, cái nhìn chằm chằm sẽ khiến ngươi bại lộ phương hướng, hắn sẽ cảm nhận được ánh mắt của ngươi." Ông lão nói, "Đại nhân, ngài có thể đến thần điện Ba Sơn, những thứ bị gạch bỏ trong điển tịch chính là hắn, bị xóa sổ chính là hắn, bị ẩn đi cũng chính là hắn. Qua những hàng chữ đó, ngài sẽ biết được tung tích và quá khứ của hắn."
Chu Minh Tàng thì thầm với mèo đen: "Mèo mập, ngươi nói xem ác quỷ này có phải là lão quái ngàn năm kia không? Bảo sao lão quái kia muốn che mặt, xấu như vậy, ra khỏi cửa hù chết người ta."
Móng vuốt mèo đen vỗ lên mặt heo của hắn, "Ngươi nín đi, coi chừng hắn nghe thấy ngươi nói bậy bạ thì nổi lửa đốt ngươi thành heo sữa quay bây giờ."
"Ông cụ à, ta thấy các ngươi đuổi theo Hắc Tử cả nửa ngày trời, e là có sở cầu." Vân Tri cười nói, "Chúng ta ai cũng gấp cả, các ngươi đợi mấy ngàn năm nhất định là gấp lắm rồi, chi bằng mọi người cứ nói rõ xem thế nào?"
Ông lão cười nhạt, "Không sai, đại nhân, bọn ta thân mang nguyền rủa của thần vu, thể xác không thối rữa, linh hồn không bị hủy hoại. Chúng ta đã ở thần mộ rất lâu rồi, đại nhân, trên người ngài có huyết mạch của đại thần Bạch Lộc, khẩn cầu ngài ban máu cho chúng ta, để chúng ta đi về cõi U Minh có được không."
"Cần nhiều không? Chắc là không đến nỗi hút khô Hắc Tử đâu nhỉ?" Vân Tri hỏi.
"Không đâu không đâu, một giọt là được. Ở đây có tổng cộng ba mươi tội đồ, chỉ phiền đại nhân cắt một ít da thịt thôi." Ông lão vội nói.
Thích Ẩn tháo vải quấn bàn tay ra, đầu ngón tay trái ngưng tụ, ba mươi giọt máu lắc lư chảy ra khỏi miệng vết thương trong lòng bàn tay, sau đó bay về phía đám tội đồ trong mộ đạo. Tất cả tội đồ quỳ dưới đất, thành kính nâng lòng bàn tay tiếp nhận giọt máu đỏ thắm kia.
Nhóm tội đồ cùng kêu lên: "Đại nhân, khấu tạ ân đức của ngài, nguyện đại thần Bạch Lộc ban phúc cho ngài, bảo hộ ngài phúc thọ an khang."
Giọt máu lơ lửng giữa không trung, nhỏ lên mi tâm bọn họ. Trên người từng tội đồ đều lóe lên ánh sáng trắng lóa, lớp vỏ cháy đen bên ngoài bắt đầu bong tróc, lộ ra bộ dạng nguyên bản của bọn họ. Tóc của bọn họ thắt bím, mượt mà rũ xuống đầu vai, đa số để trần nửa thân trên, ngực và lưng có xăm hình yêu ma quỷ quái, còn có cả hình Bạch Lộc chạy lên mặt trăng. Nhìn xuống dưới, eo họ quấn một chiếc váy bạc, điểm tô thêm một vòng trang sức bằng xương lách cách va vào nhau. Bọn họ chắp tay với Thích Ẩn một lần nữa, chiếc khuyên tai lớn bằng bạc đong đưa qua lại, liên tục sáng lấp lánh.
"Đại nhân, xin hãy nhớ lấy, khi ra khỏi thần mộ thì tuyệt đối không được nói tên hắn ra. Hắn là ác quỷ, một ngày nào đó hắn sẽ quay về báo thù các ngươi, báo thù thần linh chư thiên và cả thế gian này." Ông lão dập đầu nói, "Tên của hắn là Vu Úc Ly."
Nói xong, tất cả những linh hồn màu trắng bắt đầu tiêu tán, tựa như mây khói trong khe thung lũng phiêu dạt bốn phương.
"Ông cụ, xin hỏi tội của ngài là gì vậy?" Thích Ẩn hỏi.
"Ta nuôi lớn hắn," hốc mắt trống rỗng của ông lão chảy ra vệt nước mắt trong suốt, "Ta nuôi lớn con ác quỷ kia... Ta tận mắt chứng kiến lần đầu tiên bươm bướm màu tím bay ra khỏi lòng bàn tay hắn, cũng tận mắt nhìn thấy hắn nằm vào tượng vàng khóa bạc đen. Ác quỷ kia, đứa bé kia..."
Linh hồn tiêu tán, mộ đạo lại chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dài loáng thoáng cuốn trôi theo gió.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Trùm cuối trong truyền thuyết đã xuất hiện.
Vu Úc Ly: Ai gọi ta là Hương phi đó?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT