“Đều ở đó,” Thanh Thức nói, “Vô Phương Sơn đoán, có lẽ trong Ba Sơn có lưu lại pháp trận Đại Vu gì đó, thần thức của người nào không đủ mạnh, sẽ bị ngăn lại. Tìm kiếm bốn ngày, thần thức tan biến gần một nửa, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì. Một khi thần thức hoàn toàn biến mất, bọn họ sẽ vô pháp liên lạc với Vô Phương Sơn. Nhằm đảm bảo an toàn, Vô Phương Sơn quyết định đường về. Không cần tìm kiếm nữa, Tông Minh trưởng lão lệnh cho mọi người ngự kiếm. Nhưng bọn họ phát hiện, Ngự Kiếm Quyết cũng mất đi hiệu lực. Ở tòa núi đó, không thể thi triển bất kỳ pháp thuật nào.”
“Có phải có cấm chế gì không?”
“Vô Phương Sơn cũng đoán vậy, nhưng bọn họ tìm thật lâu, cũng không tìm được biện pháp nào giải cấm chế cả. Rơi vào đường cùng, đành phải đi bộ trở về. May mà lúc kim la bàn chuyển động có phát ra âm thanh, bọn họ dựa vào đấy phán đoán phương hướng. Đội ngũ càng ngày càng trầm mặc, mọi người đều rõ, đi vào lâu như vậy, lại liên tiếp gặp phải chuyện lạ, tâm tình chắc chắn không tốt chút nào. Mỗi ngày ngoại trừ việc điểm danh, Tông Minh còn nghĩ cách gia tăng sĩ khí, thậm chí lúc nghỉ ngơi còn cố ý nói chuyện phiếm, nhưng đều không có hiệu quả. Cuối cùng đến một ngày nọ, bên trong Hiểu Thế Kính chỉ còn lại thần thức của Tông Minh. Dựa vào đấy mà phán đoán, hẳn là lúc ấy bọn họ đã tiếp cận được Ba Sơn. Nhưng, đã xảy ra biến cố.”
“Biến cố gì?”
“Trước đây, bọn họ đều lấy dây thừng tương liên, giữ khoảng cách nhất định với nhau. Người tu đạo không ăn không uống, đa phần tính tình quái gở, độc lập, không thích bị đụng chạm, người của Vô Phương Sơn đặc biệt như thế. Cho nên lén đi cùng nhau hơn mười ngày, bọn họ hiếm khi chạm vào nhau. Cho đến ngày đó, Tông Minh dùng thần thức truyền tin cho Hiểu Thế Kính, nói rằng túi càn khôn của hắn rơi xuống đất, lúc cúi đầu xuống để nhặt lên, không cẩn thận đụng vào đồng bạn bên cạnh. Hắn nói, thân thể người kia lạnh như băng, là xác chết. Hắn thử trao đổi vài câu, đồng bạn đó hoặc im lặng, hoặc đáp vài câu ngắn gọn. Cuối cùng Tông Minh nói, hắn cho rằng bên cạnh hắn không còn người sống nào nữa.”
Thích Ẩn trố mắt cứng lưỡi, nói: “Không phải đâu, chẳng lẽ mấy người đi theo hắn mấy ngày đó đều đã chết? Người chết thì làm sao mà nói chuyện?”
Thanh Thức lắc đầu, “Không biết, không ai biết đã có chuyện gì xảy ra với bọn họ. Có lẽ là có yêu quái nào đó chiếm cứ thân xác bọn họ, bắt chước bọn họ nói chuyện. Có thể ngay cả chính họ cũng không biết mình đã chết. Tông Minh cảm thấy không xong rồi, không sống được bao lâu nữa, dặn dò di ngôn, cắt đứt dây thừng tiếp tục lên đường. Mấy thứ kia không đi theo hắn nữa, nhưng cho đến khi thần thức biến mất, gương cũng không thấy hắn đến được Ba Sơn, chúng ta cũng không chờ được hắn trở về Vô Phương Sơn nữa.”
“Cho đến bây giờ, các người vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Thức lắc đầu.
Chuyện này quá mơ hồ, hơn nữa có rất nhiều điểm đáng ngờ, Thích Ẩn nghe qua cảm thấy không giống sự thật. Ngẩng đầu nhìn Thanh Thức, vẫn là bộ dạng phó lão thần tự tại kia, chắc là sẽ không bịa chuyện xưa dụ hắn đi? Thích Ẩn hỏi: “Người kể nhiều như vậy, quá nhiều chỗ kì quái. Chỗ đó ngày trắng, đêm đen, lại là núi, trong núi không có cây sao? Bọn họ đi đường mà có mắt như mù, không va vào nhau à? Người đã chết rồi không có mùi hôi sao, bộ bọn họ không ngửi thấy mùi gì à?”
Thanh Thức cười nói: “Vấn đề ở chỗ này. Sau này tiền bối Vô Phương nhớ lại chuyện kia, chỗ nào cũng kỳ quặc, chỗ nào cũng quái gở. Trong núi rừng, làm sao đi thẳng một đường mà không bị cản trở? Trong núi có gió, sao lại không nghe thấy tiếng lá rụng? Trong núi có mưa, sao không thấy cơn mưa đổ như trút nước nào cả? Mà quan trọng hơn là, cho dù là mười hai người kia hay là Vô Phương Sơn, vậy mà không ai phát hiện ra điểm kì quái, cứ để cho bọn họ thâm nhập Ba Sơn.”
Thích Ẩn nghe thấy mà sửng sốt, vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được. Nói thật, gì mà thần tiên gì mà Phục Hy Nữ Oa, ai đã từng gặp qua chứ? Chưa chừng nơi đó lại là một con đại yêu quái thần thông quảng đại âm thầm giở trò, hoặc là một con Bạch Lộc ăn nội tạng người sống. Chẳng qua đám đạo sĩ này tu vi thấp, đánh không lại người ta, còn bịa ra một đống lý do lý trấu.
Thích Ẩn gãi gãi đầu, hỏi: “Chuyện đó thì liên quan gì đến ca ca ta?”
Thanh Thức nhìn hắn, nói: “Ba Sơn bí hiểm, có vào không ra, nhiều năm qua, không có yêu quái nào dám đến gần. Thỉnh thoảng có một vài tiểu yêu bị thương hoặc lạc đàn dừng bên ngoài Ba Sơn nghỉ chân, yêu tộc ít, thiên địch cũng ít, ít nhiều cũng có cơ hội sống sót. Mười tám năm trước, có một yêu quái rắn nước bị thương ở dưới chân Ba Sơn, sương trắng mờ biên giới. Nó thấy một tiểu hài nhi đi ra từ màn sương, đó là lần đầu tiên yêu tộc Nam Cương thấy thứ gì đó bước ra khỏi màn sương trắng.”
“……” Thích Ẩn nói, “Người đừng bảo rằng hài tử kia là ca ca ta nhé.”
Thanh Thức cười sâu xa: “Thật không khéo, chính là y. Đây là truyền thuyết đầu tiên về Phù Lam. Đương nhiên, chỉ là truyền thuyết mà thôi, không ai biết là thật hay giả.”
“Sư phụ, người nghĩ nhiều rồi.” Thích Ẩn dốc hết ruột gan nói đỡ cho Phù Lam, “Phù Lam này không phải là Phù Lam đâu. Ca ta chỉ là một tên ngốc đơn thuần đáng yêu, trùng hợp cùng tên với Trư Đại Vương mà thôi. Đến nỗi chủng loại của y còn là dấu chấm hỏi, thiên hạ to lớn việc lạ gì chẳng có, nhiều thứ ta còn chưa thấy lắm. Biết đâu ca ta là thần tiên nữa, người nói xem có phải không?”
Thanh Thức xốc xốc tay áo, nhìn về phía sườn núi xanh mát, mặt trời đỏ tươi như cắt giấy màu, lơ lửng giữa vòm trời xanh bạc. Hắn cười nói: “Ngươi nói đúng, y là một đứa trẻ ngoan. Lão phu sống hơn bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên ta gặp hài tử như thế.” Hắn nhớ tới con ngươi của Phù Lam to mà đen nhánh, như một tấm kính cổ yên tĩnh, “Kể cả Nguyên Vi, cũng không có ánh mắt như thế.”
Nghe thấy đạo hào của Thích Thận Vi, Thích Ẩn sững sờ.
“Vân Lam đồ nhi dùng chú pháp Tô Sinh kia, chắc là đến từ Ba Sơn rồi. Nói thật, lão phu cũng không hề tò mò rốt cuộc Nam Cương có thứ gì, trời cao đất rộng, giới hạn của phàm nhân được bao nhiêu? Đáng tiếc mấy ai hiểu được đạo lý này.” Thanh Thức xoay đầu lại, ngược sáng nhìn về phía Thích Ẩn, “Tiểu Ẩn, trên đời này có hai chuyện nhất định không thể tin, một cái là truyền thuyết, một cái là lời đồn. Đáng tiếc, vừa khéo lại là hai thứ nhiều người tin nhất. Y có phải Phù Lam hay không không phải do ngươi, mà do thiên hạ định đoạt.” Thanh Thức ôn tồn cười nói, “Tiểu đồ nhi nhớ lấy, thân phận của Vân Lam đồ nhi ngươi biết ta biết Phượng Hoàn biết, người ngoài không đáng để biết.”
Ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt mập mạp của Thanh Thức, không biết vì sao, Thích Ẩn nhìn vào đôi mắt híp lại như hạt đậu xanh của vị chưởng môn nghèo rách mồng tơi này, vậy mà thấy được một vầng sáng lương thiện hiền hòa.
Thích Ẩn im lặng một lúc lâu, đỡ ghế loạng choạng đứng dậy, đoan chính chắp tay thi lễ nói: “Đồ nhi ghi nhớ.”
Ánh trăng giống như một khung cửa sổ hình tròn, mắc trên ngọn cây. Thích Ẩn che vết thương chậm rãi trở về, con đường đầy bùn đất, giống như suy nghĩ chuyện gì, xoay bước chân, lại quay về nhà tranh, đi ra phía sau cách cái cửa sổ gọi Vân Tri: “Này, Vân Tri.”
Vân Tri từ bên trong nhô đầu ra, “Gì?”
“Ngươi nói chuyện của ca ta và Miêu gia cho mấy sư huynh sư tỷ khác chưa?”
“Yên tâm đi, ta chưa nói.”
Thích Ẩn gật gật đầu, lại do dự hồi lâu, hỏi: “Quan hệ của cha ta và sư phụ tốt lắm phải không?”
Vân Tri rõ ràng sửng sốt, cánh tay chống trên cửa sổ cười nói: “Không sai, bọn họ là bạn thân. Hai mươi năm trước cùng trảm yêu trừ ma, được mệnh danh là ‘Tiên môn nhị quân tử’. Đáng tiếc năm tháng không chừa một ai, sư phụ ta càng ngày càng béo, nào có ai biết được năm ấy ông cũng là một mỹ nam.”
Dưới mái hiên nhà im lặng thật lâu. Vân Tri nhìn Thích Ẩn, nam hài kia dứng dưới ánh trăng, tóc đen che mắt, không nhìn ra được thần sắc gì trên gương mặt. Qua một hồi lâu, nam hài nhi cười cười, nói: “Ừ, ta biết rồi.”
Thích Ẩn rời đi, bóng dáng thon gầy đi dọc theo bậc thềm đá xanh, biến mất trong màn đêm mênh mang. Thanh Minh ôm tay dựa vào bên cạnh giá bách bảo, nói: “Ngươi nói cho hắn làm gì? Hắn chạy thì phải làm sao đây?”
Vân Tri chấm chấm song cửa sổ: “Hắn không hỏi “Quan hệ của sư phụ và cha ta thế nào’ mà là ‘Có phải quan hệ của sư phụ và cha ta rất tốt hay không’. Người ta sớm đã đoán được, gạt nữa để làm chi. Huống hồ……” Vân Tri cười rộ lên, “Ta cảm thấy hắn rất để ý Thích sư thúc.”
“Cuối năm Vô Phương la thiên luận đạo, bị tiểu yêu quái kia ép bức, tiểu tử này ngộ đạo linh cảm, miễn cưỡng qua được ngạch cửa Vô Phương, nhưng chung quy vẫn là một tên gà mờ,” Thanh Minh gãi gãi lỗ tai, “Sư phụ ngươi thật sự muốn để hắn đến Vô Phương?”
“Đương nhiên muốn đi.” Vân Tri nhìn ra cửa sổ, nhàn nhã cười rộ lên. Hắn nhớ lúc Lan Tiên muốn giết Phù Lam ánh mắt Thích Ẩn điên cuồng ngự kiếm chạy như bay, nói: “Sư thúc, đừng xem thường tiểu sư đệ này của ta. Tuy bình thường đầu óc có hơi đần một chút, giống như chó hoang. Nhưng chó hoang mà điên lên rồi, chính là chó điên.”
Bên dưới hiên nhà treo mấy cái đèn lồng màu đỏ, xếp dài một hàng, sư huynh đệ tỷ muội ngồi xổm dưới bậc thềm súc miệng rửa mặt, thấy hắn thì cao giọng vấn an. Thích Ẩn đáp từng người một, đi qua con đường bùn đất, trở về căn phòng nhỏ của hắn và Phù Lam. Khép cửa lại, cài then cửa. Phù Lam dán mấy tấm phù lên trên đó, vẽ phù văn, căn phòng lấp lánh màu vàng cam rực rỡ, giống như một khối hổ phách bằng keo màu vàng trong vắt, bọn họ là côn trùng trong miếng hổ phách, nho nhỏ, gầy gầy.
Phù Lam thấy Thích Ẩn trở lại, mang hòm thuốc qua giúp Thích Ẩn đổi băng vải, đổi thuốc.
Linh lực của y có thể chữa phần lớn vết thương của Thích Ẩn, nhưng không thể khiến nó hoàn toàn khép lại. Trên ngực vẫn là một vết thương to, như là phá hủy cả trái tim, có thể chui vào chơi đùa trong đó. Phù Lam rũ mày, đầu ngón tay lành lạnh chạm vào miệng vết thương hắn, lạnh lạnh, có hơi đau. Thích Ẩn nhớ tới hài tử bước ra từ màn sương trắng trong miệng Thanh Thức, gãi gãi đầu, hỏi: “Ca, sư phụ nói với ta vài chuyện của ngươi.”
Phù Lam nâng mi mắt lên nhìn hắn.
“Mấy lời của đạo sĩ nói,” Mèo đen thong thả bước lại, nhảy lên giường một cái, “Ngươi nghe bên trái lọt ra bên phải là được. Có phải hắn nói tên ngốc lạm sát người vô tội, hoành hành ngang ngược, khinh nam ngược nữ hay không?”
“Không có,” Thích Ẩn nói, “Hắn nói ca ta đến từ một nơi ăn thịt người, gọi là Ba Sơn thần điện.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Phá án, Phù Lam là em bé Tứ Xuyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT