Cô khách (nhị)

“Chúc mừng nha,” Thích Ẩn cười với y, “Tân nương tử nhà ai thế? Hôm đó ta cũng đến uống li rượu mừng!”

“Hắn họ Thích.” Nam nhân nói.

“Vừa khéo cùng họ với ta.” Thích Ẩn phủi phủi mông đứng dậy, “Tức phụ của ngươi sao? Ngươi đi đâu tìm thế?”

Nam nhân gật đầu, “Ô Giang.”

Lại quá khéo, lúc trước Thích Ẩn còn cùng mẹ ở tại Ô Giang. Chuyện này cũng là dì nói cho hắn biết, nghe nói mẹ hắn không biết làm sao lại bị yêu ma quấy nhiễu, phải dọn đi nơi khác, sau tiêu hết bạc, nên đến nương nhờ dì. Hắn còn nhớ rõ lúc dì nói chuyện này cứ nhìn hắn cười chế nhạo, bĩu môi nói: “Cũng không biết vận khí của mẹ ngươi là làm sao, động một chút lại trêu phải thứ không tốt lành gì cả. Ngươi nhìn ta xem, sống lâu như vậy, đừng nói tiên nhân yêu ma gì, kể cả yêu quái thành tinh ta cũng chưa từng gặp qua.”

“Tên nàng là gì? Ta sống ở đây đã lâu, biết cũng nhiều người, có thể giúp ngươi tìm thử xem sao.” Thích Ẩn nói.

“Chó Con.”

“A?” Thích Ẩn tưởng mình nghe lầm.

“Chó Con,” Nam nhân nói, “Hắn gọi Chó Con.”

Chó Con? Thích Ẩn có chút cạn lời, cô nương này lấy nhũ danh thật có hơi tùy tiện.

“Trông như thế nào, có gì đặc thù không?” Thích Ẩn hỏi, “Trên mặt có nốt ruồi gì hay không, có đặc biệt thích cái gì hay không?”

Nam nhân chăm chú nghĩ ngợi, nói: “Lớn lên cực kì đáng yêu, thích mút đầu ngón tay của ta.”

“…” Ma xui quỷ khiến thế nào, Thích Ẩn lại hỏi, “Ở nơi hoang vắng sao?”

Nam nhân gật đầu.

Thích Ẩn không nói gì. Nam nhân cũng không mở miệng, có lẽ không biết nói gì cả. Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, im lặng hồi lâu.

Đó là một nam nhân đáng sợ. Thích Ẩn nghĩ.

“Vùng này không nhiều người họ Thích lắm, tây môn có hai nhà, đông môn có ba nhà, ngươi đi hỏi thử, không chừng lại tìm được.” Thích Ẩn gãi gãi đầu, nói, “Ta hơi lắm miệng, không biết có nên nói hay không…Lời ngươi vừa mới nói kia, đừng nói cho người khác, đối với thanh danh của Chó Con cô nương không tốt cho lắm.”

Nam nhân ngẩn ra một chút, tựa như không hiểu được không tốt chỗ nào.

Thích Ẩn bảo y chờ một lát, quay vào cửa, lúc đi ra cầm một cái ô cũ, đưa cho y cười nói: “Chúc ngươi rước được tân nương về.”

Lúc Thích Ẩn cười rộ lên để lộ hàm răng trắng sáng, có một loại tinh thần phấn chấn của thiếu niên.

Nam nhân ngây ngốc nhìn hắn, cúi đầu nhận chiếc ô, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”

Mèo đen trượt khỏi con sư tử đá, nhảy lên vai y. Một người một mèo cầm ô đi vào màn mưa rả rích, bóng dáng đen trầm, tựa như một nét mực vẽ ra trên vách tường trắng ngói đen, chậm rãi tan biến ở cuối ngõ nhỏ. Thích Ẩn nhớ tới con ngươi đen láy trong veo của nam nhân kia, ánh mặt trời chiếu xuống trấn Ngô Đường hòa cùng với nước mưa, có một loại hương vị điềm đạm.

Quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong, tuy lớn lên nhìn có vẻ thành thật, nhưng lại là một tên cầm thú. Thích Ẩn lắc đầu.

“Họ Thích, đồ nghèo nàn, lão phu ăn vạ lâu như vậy cũng không cho ta ăn.” Mèo đen giận đến ngứa răng, “Lão phu đói bụng, Phù Lam!”

Phù Lam cúi đầu móc hà bao, dốc ra ba đồng tiền trong lòng bàn tay, “Không có tiền.”

“Ngươi còn nghèo hơn hắn!”

Phù Lam không cãi nhau với nó, y ngẩng đầu nhìn xa xăm, tầm nhìn rơi tại một tòa tháp cao sừng sững, là tòa Phật tháp cao nhất trấn Ngô Đường. Y thu lại chiếc ô giấy dầu, nhìn trong chốc lát, rồi biến mất trong nháy mắt. Trên đường đông người nhộn nhịp, người bán rong ven đường bận bịu chống cái lán nhỏ để buôn bán, không một ai phát hiện có một nam nhân đột nhiên biến mất. Nháy mắt tiếp theo, đỉnh tháp có một nét mực dần dần lan rộng, hiện ra bộ dáng nam nhân nọ. Phù Lam bay lơ lửng trên đỉnh tháp, bung dù lần nữa, giọt mưa trong suốt dọc theo cạnh dù trôi xuống, rơi về phía mái nhà lầu các xa xôi.

Y mở tay phải ra, vô số cá con nho nhỏ màu xanh nhạt theo lòng bàn tay tuôn ra, tan vào mưa gió. Cá ở trong gió vẫy đuôi, y nương theo ánh mắt của tiểu ngư nhìn thấy một gian cửa hàng ở đường lớn đông môn mở cửa, xe kéo phân phe phẩy lục lạc đi từng nhà thu phân quét dọn, người nông dân mua đồ ăn gánh hàng đi vào trấn, mấy đứa trẻ để tóc chỏm đào đua nhau chạy trong mưa…Còn có nam hài tử y vừa mới gặp, hắn hân hoan mà đem cái hòm khảm ngọc trai bỏ vào trong ổ chăn, dưới giường có một cái rương khóa, bên trong có hòn đá trứng vừa nứt ra được một cái khe.

“Thế nào rồi?” Mèo đen hỏi, “Tìm được Chó Con chưa?”

Y rũ mi, trầm mặt lắc đầu.

“Xem ra thị trấn này cũng không có.” Mèo đen gãi gãi chóp mũi.

Phù Lam im lặng một lúc lâu. Y cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, lại nhớ tới đứa bé kia.

Hắn là tiểu tân nương của y, cũng là tiểu đệ đệ, y thích đứa nhỏ kia gọi y ca ca, giọng nói lanh lảnh mà dễ nghe.

Y ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng nhìn thấy nhà của nam hài tử kia. Phù Lam nói: “Người vừa nãy, trong nhà có yêu.”

“Không phải chuyện của chúng ta,” mèo đen nói, “Chúng ta cũng là yêu, đồ ngốc, yêu mới là đồng loại của chúng ta. Tìm chỗ nghỉ chân chút, buổi tối đi về phía cuối trấn tìm Chó Con. Hắn năm nay mười tám tuổi, tuổi mụ hai mươi, theo tuổi phàm nhân nhược quán đã có thể lấy vợ, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra hắn.”

Phù Lam thu ô, ngửa người ra sau, mặc cho mưa gió ở không trung tản ra, dường như đang rơi xuống từ tháp cao. Chỉ là trong nháy mắt lúc y ngã xuống, thân hình màu đen chợt lóe, giống như nét mực cấp tốc tản ra, trong chớp mắt lại mất đi tung tích.

Lúc Thích Ẩn trở về khách đã đi rồi, ước chừng là tới nhà đưa tin gì đó. Hắn ngồi vào giường đếm bạc mà mình tích được, hơn nữa còn ngân phiếu của tổ mẫu, tổng cộng có mười lượng bạc, cũng đủ cho hắn ra ngoài thuê một gian nhà ngói nhỏ rước Phượng Tiên vào cửa. Con cái thì cũng chưa vội, dù sao cũng còn trẻ, muộn vài năm nữa cũng không sao. Hắn rất vui vẻ, thấy tầng gác mái rách nát này nhìn thuận mắt hơn rất nhiều. Mưa dần dần tạnh, im lặng nghe tiếng vang bên ngoài, lúc này mới phát hiện trong nhà cực kỳ tĩnh lặng, khác với mọi ngày. Dì hắn là một người ầm ĩ, trong nhà chẳng mấy khi mà được một ngày thanh tịnh, hôm nay không biết uống lộn thuốc gì, lại yên tĩnh.

Qua một lát, Thích Ẩn đứng lên mặc quần áo ra ngoài mua đồ ăn. Lúc hắn ra khỏi nhà, dì hắn tựa vào cửa nhìn hắn, ánh mắt có chút là lạ. Hắn cảm thấy hơi sợ, xách cái rổ chạy ra ngõ nhỏ. Đi đến đầu ngõ mới phát hiện không mang theo tiền, lại vội vã trở về lấy. Trong nhà quá im ắng, chỉ có tiếng người ở nhà trên, bước chân Thích Ẩn cũng vô thức nhẹ đi một chút.

Nhà trên đóng cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, vẽ nên mấy bóng người. Thích Ẩn đếm đếm, ngoại trừ hắn và Tiểu Viên, toàn bộ người Diêu gia đều ở bên trong.

Ma xui quỷ khiến, hắn ngồi xổm dưới cửa sổ, yên lặng nghe âm thanh bên trong.

“Ngươi nói xem, đứa nhỏ này có vận khí kiểu quái gì thế! Người cha mất tích mười tám năm lại truyền tin tới, muốn đưa nó lên núi tu tiên, còn phái người đến đón!” Là tiếng của dì, âm điệu cực cao, như chấn động cả trời xanh.

Thích Ẩn kinh hãi, suýt nữa kêu thành tiếng, vội vàng che miệng lại.

“Nói sai rồi nói sai rồi, cha nó đã bị giết lúc trừ yêu, là Vô Phương tiên sơn chiếu cố con trai của cha nó, nên mới muốn đưa nó lên núi.” Dượng thở dài, “Hài tử số khổ, cha còn chưa gặp mặt đã mất rồi.”

“Khác gì nhau?” Dì nghiến răng tức giận, “Tiểu Sơn nhà ta có thiên phú như vậy, sao không thấy ai đến thu nhận? Nhất định là do tiểu tử ngu ngốc này chiếm tiên cơ!”

Trái tim mới vừa treo ngược lên cành cao lập tức rơi xuống, Thích Ẩn sững sờ tại chỗ.

Thích Ẩn cũng không rõ trong lòng mình có cảm giác gì, dường như khổ sở, lại dường như không. Người gọi là “Cha” này đối với hắn mà nói như là một người xa lạ, nghe thấy một người xa lạ chết, chỉ có thể “A” một tiếng, ngoài ra cũng không còn cảm giác dư thừa nào khác. Chỉ là trong tiềm thức dường như có một mối liên hệ bỗng nhiên bị chặt đứt, giống như sợi dây diều vậy, bình thường giắt sau lưng không có cảm giác gì, một ngày đứt dây bay mất, bỗng nhiên thấy trống rỗng, trong lòng dường như thiếu vắng cái gì cũng không rõ.

Chết vì trừ yêu sao? Thích Ẩn cúi đầu xem mũi chân mình, cũng coi như là một anh hùng.

“Mẹ, con cũng muốn đi núi tiên.” Diêu Tiểu Sơn nói.

“Ai, mẹ cũng muốn cho con đi, nhưng người ta đã nói rõ ràng, chỉ tới đón mỗi tiểu tử Thích Ẩn này.” Dì thở dài, lại nói: “Mẹ à, mẹ thấy thế nào?”

Trong phòng trầm mặc một trận, Thích Ẩn nghe thấy tiếng tổ mẫu lần phật châu, từng chút từng chút, chậm chạp mà lần.

Tổ mẫu rốt cục cũng mở miệng: “Đứa nhỏ tiểu Ẩn này, trông khờ khạo vậy thôi, kỳ thật tâm tư cường ngạnh lắm. Lúc mẹ nó mất một giọt nước mắt cũng không rơi, đứng một chỗ như không có gì xảy ra. Khi còn bé có thể nói chưa biết gì, nhưng năm nó tám tuổi lần đầu giết gà, chớp mắt một cái cũng không, xong việc cứ thế lấy sạch tiết gà. Trước kia nhà nghèo, nó lại là đứa khắc mệnh. Vốn định bỏ rơi nó, ai ngờ người ta lại mang nó trở về. Nuôi ngần ấy năm, lại không có tiền đồ gì cả, khoa cử thi không đậu, tiền bạc lại không có. Cứ tưởng cho nó chút bạc, cưới vợ thành gia, sớm rời khỏi nhà một chút, lại không ngờ tạo hóa trêu ngươi như vậy.” Tổ mẫu dừng một chút, lại nói: “Chỉ là các ngươi đối xử nó không tốt như vậy, nếu nó mà tu tiên, chỉ sợ từ nay về sau một đi không trở lại.”

“Đúng là như vậy!” Dì kêu ca, “Tiểu Sơn nhà ta mới hai mươi mà đã đỗ tú tài, sao lại không có số hưởng như vậy!”

Lòng Thích Ẩn chùng xuống từng chút từng chút một.

“Thôi, ta đã cho nó ít tiền cưới vợ, coi như hết lòng với nó rồi.” Tổ mẫu lại nói, “Như vầy đi, Ngọc Nương, đêm nay hạ ít dược vào thức ăn, cho nó ngủ tới ngày mai. Buổi tối ngươi tìm cách trộm vòng lưu ly mười tám hạt của nó, rồi khóa cửa sổ tầng gác mái lại, ngày mai tiên trưởng đến, ngươi cứ nói Tiểu Sơn là Thích Ẩn. Tiểu Sơn mới là cháu ruột của ta, nó đi tiên sơn chúng ta mới có cuộc sống tốt đẹp. Còn có, nha đầu Tiểu Viên cũng không biết an phận, giữ ở trong nhà không tốt, nhân lúc chưa muộn bán đi đi, mắt không thấy tâm không phiền.

“Này lại liên quan gì tới Tiểu Viên…” Dượng rụt rè mà mở miệng.

“Ông câm miệng!” Dì vui mừng mà đáp, “Vẫn là mẹ có chủ ý, cứ như vậy mà làm!”

Sau bọn họ nói cái gì Thích Ẩn cũng không nghe nữa, hắn đi ra cửa, xách cái rổ đá đá đi trên đường. Phiến đá xanh lộ sóng nước mênh mông, phản chiếu bóng dáng mơ mơ hồ hồ của hắn.

Hóa ra tổ mẫu cũng không phải không thương yêu gì hắn, chỉ đơn thuần không thích hắn. Hóa ra khi còn bé không phải hắn đi lạc, là tổ mẫu bỏ rơi hắn. Cũng đúng, mua đồ ăn gì mà phải đi hai dặm mới tới chợ? Không phải đồ ăn ở đó ngon, mà bọn họ sợ hắn tìm được đường về. Ánh mắt đó của tổ mẫu đối với hắn không phải là thanh đạm, mà là lạnh lùng.

Cũng đúng, hắn đâu phải cháu ruột người ta, dựa vào cái gì mà đòi người ta đối xử tốt với hắn?

Kỳ thật có đi tiên sơn hay không không quan trọng, hắn đã sớm nghe qua kiếm tiên giảng giải về chuyện hàng yêu phục ma, chuyện lúc còn bé cầm vòng lưu ly đi khoe khoang đã rơi vào dĩ vãng. Hắn đã quen với cuộc sống hiện giờ, tu tiên thành đạo là chuyện quá xa vời với hắn, hắn không tưởng tượng được đó là cái dạng gì, cũng không trông đợi gì nhiều.

Đến mức người cha kia của hắn, dù sao cũng chưa gặp mặt, lúc sinh thời còn không nhớ tới mặt hắn, lý nào lại ép hắn vì nam nhân đó mặc áo tang, đập đầu than khóc trước linh cữu.

Hắn ngẩng đầu, ánh mặt trời ló qua bức tường lớn chiếu lên mặt hắn, hơi chói mắt. Kỳ thật điều hắn muốn rất ít ỏi, một tổ mẫu cho hắn ngân lượng để cưới vợ, một thê tử hiền lương thục đức, như vậy là đủ. Hiện tại tổ mẫu không còn, hắn đá đá viên sỏi dưới chân, hòn đá nhanh chóng lăn tới bậc thềm quầy thuốc đối diện, hắn thấy Phượng Tiên đứng ở sau quầy cân thảo dược.

Thôi, dù sao cũng còn có vợ mà. Hắn kéo kéo khóe miệng, tựa vào vách tường.

Hắn không định về nhà, vẫn luôn lắc lư bên ngoài cho đến lúc mặt trời chiều ngả về phía tây. Ánh tà dương như lòng đỏ trứng gà phủ xuống đầu tường, bóng cây bồ hòn chiếu lên vách tường, trông vừa gầy guộc vừa cô đơn.

Hắn không tự chủ mà đi đến quầy thuốc đối diện, ánh mắt đảo qua, một thân ảnh hắc y quen thuộc lọt vào tầm mắt. Là nam nhân gặp ở cửa sau lúc sáng sớm, con mèo đen ngồi xổm bên cạnh, bọn họ đang nhìn tấm lệnh truy nã Phù Lam. Nam nhân lẳng lặng đứng nhìn, bộ dáng vô bi vô hỉ. Từ góc nhìn của Thích Ẩn, thân ảnh của y giống như một cây trúc, yên tĩnh mà đứng sừng sững dưới trời chiều mùa hạ.

Thích Ẩn đi qua, chào hỏi nam nhân một tiếng.

Nam nhân nghiêng đầu qua nhìn hắn, gật gật đầu xem như đáp lại. Nam nhân này nhìn qua có vẻ không thích nói chuyện, trầm tĩnh giống như một vật cổ kính.

Trên lệnh truy nã vẽ Phù Lam đầu rất to, y là một trư yêu, lúc sinh đầu đầy lông dài, hai mắt như hai cái chuông đồng lớn, phía dưới cái mũi vươn ra hai cái răng nanh thật dài. Lệnh truy nã Phù Lam dán đã rất lâu, hôm nay bị mưa xối ướt, mực lan xuống dưới miệng của Phù Lam, hệt như miệng y uống đầy máu.

Mười mấy năm trước yêu ma nội chiến, nguyên khí tổn thương, bọn chúng co đầu rụt cổ an phận tại một góc ở Ba Thục Nam Cương, tứ phương thái bình một lúc. Nhưng bỗng nhiên giữa bầy yêu nhảy ra một đại yêu Phù Lam, năm trước quét qua Cửu Cai giết Ma Vương tiền nhiệm. Bởi vì y dẹp loạn nội chiến, yêu ma thờ phụng y như tôn chủ, cực kỳ uy phong. Dã tâm Phù Lam quá lớn, nhiều lần quấy nhiễu nhân gian, trước đó vài ngày còn có tin đồn nhân gian cùng Nam Cương phải giao nộp địa bàn để y mở rộng lãnh thổ.

Bên cạnh y có một quân sư rất xảo trá, Phù Lam có thể quét sạch Cửu Cai không thể không kể công người này, gọi là Dữ Tang gì đó, đoán chừng lớn lên hình thù cũng kỳ quái. Yêu ma nào lớn lên cũng như vậy.

“Phù Lam, đứng lại! Hôm nay bổn kiếm tiên phải thay trời hành đạo, lấy đi cái đầu heo của ngươi!” Một đám con nít nhảy ra bên cạnh hai người bọn họ, hai người một mèo nhìn qua, còn có tiểu hài tử dắt một con chó, bị một tiểu hài tử khác lấy kiếm gỗ chỉ vào.

“Hừ, ta không sợ các ngươi đâu! Quân sư Dữ Tang sẽ bảo vệ ta!” Tiểu hài tử kia vỗ vỗ con chó của mình, “Quân sư, lên!”

Chó con nhìn về phía hài tử sủa gâu gâu, cả đám giải tán.

Mèo đen: “…”

Thích Ẩn cười nói: “Tiểu hài tử rất ham chơi, khi ta còn bé cũng hay đóng giả Phù Lam.”

Chỉ có điều hắn là bị ép giả, cuối cùng còn bị đám “kiếm tiên” đánh cho mặt mũi bầm dập.

Nam nhân không nói chuyện.

“Tìm được vợ ngươi chưa?” Thích Ẩn hỏi.

Y im lặng lắc đầu.

Trong lòng Thích Ẩn đại khái cũng hiểu được. Kỳ thật loại “vợ” này không đáng tin cậy, đại đa số đều bị cưỡng ép. Bởi vì nam nữ một khi không môn đăng hộ đối, có một bên nhất định muốn hối hôn. Nam nhân này một người một mèo, mặc xiêm y vải bố bình thường, không giống như người có tiền. Nhà gái chuyển nhà, ước chừng cũng là vì trốn tránh y đi.

Ai, tuy rằng là cầm thú, nhưng giống hắn, cũng là người mệnh khổ. Trong lòng Thích Ẩn sinh ra nỗi đồng bệnh tương liên.

“Nghĩ thoáng một chút, kỳ thật, lấy vợ không cần phải lấy người dòng dõi cao quý đâu, hiền lương thục đức là được.” Thích Ẩn chỉ chỉ về phía quầy thuốc, “Thấy cô nương kia không, nàng tên Phượng Tiên, mẹ nàng làm ruộng, còn có hai đệ đệ, một muội muội, nhà nghèo, nhưng người ta là cô nương tốt, dịu dàng, chẳng tức giận với ai bao giờ. Ta đã tính toán ngày hoàng đạo tới cửa cầu thân, sính lễ đều đã sẵn sàng.” Thích Ẩn vỗ vỗ vai nam nhân, tỏ vẻ an ủi.

Phù Lam nhìn về phía quầy thuốc, hỏi: “Là nữ nhân đang cùng người khác hôn môi kia sao?”

Thích Ẩn sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Phượng Tiên đang né tránh miệng của ông chủ nàng, quay đầu cười khúc khích. Lúc này hắn mới phát hiện, Phượng Tiên đã thay đổi y phục, búi tóc buộc cao, là kiểu tóc của phụ nhân, cây trâm kém tinh xảo ngày trước đã đổi thành kim thoa, tua rua rũ xuống, lấp lánh bên tai nàng.

Trong lòng Thích Ẩn giống như có cái gì sụp đổ, hắn đứng chết trân tại chỗ.

Phù Lam nhớ tới sáng sớm hôm nay Thích Ẩn chúc mừng hắn, cân nhắc xem có nên mở miệng nói gì đó hay không. Y không nói nhiều, đi theo mèo đen thật lâu mới tiến bộ một chút.

“Chúc mừng”, cuối cùng Phù Lam nói, “Ngày khác ta cũng tới nhà ngươi uống rượu mừng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play