Sau khi mang bị ra quải từng hài đồng đưa trở về nhà, A Phù ôm chó con, dẫn Phù Lam cùng mèo đen về đến nhà.
Nhà tranh của A Phù ở cửa thôn, đi đến cuối đường sỏi đá, rồi qua con đường đất, lại đi qua một cái đồi đất sạt lở, bức tường lớn và tòa nhà có cửa sổ lăng hoa trong thôn cách bọn họ càng ngày càng xa, dần dần biến thành nhà ngói tường đất, lại biến thành lều tranh. Cuối cùng lần mò bước qua bờ ruộng, một gian nhà tranh nhỏ lẻ loi đứng dưới phía đông triền núi, cái cổng tre kéo dài cả một cây ô cựu, lá cây đen nghìn nghịt che chở cho một cái bóng màu đen, đó chính là nhà mẫu tử A Phù.
Vừa vào cửa, A Phù liền áp đầu Chó Con quỳ xuống, nói: “Đa tạ ân cứu mạng của nhị vị, tiểu phụ nhân không có gì báo đáp, ngày mai chắc chắn dâng lên gà sống vịt sống, mong nhị vị vui lòng nhận cho.”
Mèo đen tham ăn, nghe thấy có thịt bước chân dừng lại. Sau này nó béo như vậy, là do một tay A Phù nuôi. Vừa nghe có gà có vịt, mèo đen vội hắng giọng nói: “Đâu có đâu có, cứu một đứa bé thôi mà, chuyện nhỏ không tốn sức gì. Nhưng ngươi cứ khăng khăng muốn báo ân, chúng ta cũng không tiện từ chối. Vậy đi, gà chặt nhỏ, vịt hấp muối, khẩu vị lão phu hơi nhạt, nhớ nêm nhiều hành.”
“Thì ra các ngươi là yêu quái ăn chín, còn vị này thì sao?”
Mèo đen nói: “Y ăn sương uống gió, chuyên hít gió Tây Bắc, không cần lo cho y, ngươi chỉ cần hầu hạ tốt lão phu là được.”
Chó con né khỏi A Phù, nhào tới Phù Lam, “Ca ca!” Phù Lam bị hắn dọa sợ, ấn đầu hắn đẩy ra, Chó Con không buông tha, lại dính lên, Phù Lam đẩy hắn ra lần nữa, Chó Con lắc thân mình chui vào trong ngực y.
Chó Con lấy ra một túi thịt kho tàu từ trong lòng ngực, mở ra sờ sờ, nói: “Nguội hết rồi. Hôm nay trong nhà không có thịt ăn, ta chạy khắp thôn mới tìm được hai miếng, vốn định đưa cho các huynh, đi nửa đường lại bị quái gia gia bắt.”
Phù Lam sờ sờ đầu hắn.
A Phù sửng sốt, cười nói: “Thì ra các ngươi là bằng hữu mới của Chó Con. Tối hôm trước lúc ngủ, đứa nhỏ này luôn miệng bảo là vừa mới chơi cùng một tiểu ca ca và một miêu gia. Lúc trước nó nói có bạn chơi cùng, kết quả không phải bạn ‘bùn’ do nó tự nặn ra, thì cũng là suy nghĩ vớ vẩn, có lúc còn tự coi cái bóng mình là bằng hữu. Ta tưởng rằng lần này cũng thế.” Nàng vươn tay, sờ sờ thân mình Chó Con, nói, “Đứa nhỏ này ham chơi, ta nhiều việc, không chăm sóc cho nó tốt, đa tạ nhị vị đã chiếu cố nó mấy hôm, tiểu phụ nhân vô cùng cảm kích.”
“Không dám, không dám,” mèo đen cũng cười, “Lão phu thấy đứa bé này đáng yêu, trong lòng cảm thấy rất vui.”
“Nhưng mà, Chó Con,” A Phù xoay đầu qua, mỉm cười nói, “Không phải con ở trong nhà Thẩm đại nương sao? Sao lại gặp được ca ca và Miêu gia thế?”
Lúc nàng mỉm cười có chút ý vị nham hiểm, nhưng khi đó Phù Lam tâm nhãn đơn thuần, không biết nhìn mặt đoán ý, Chó Con run run rẩy rẩy, khai báo hết sự tình. Sau này Phù Lam mới biết được nữ nhân A Phù này là dạ xoa, khi đó y đã là con nuôi của A Phù. Trong nhà hết xì dầu, y dắt Chó Con lên phố mua nước tương, đúng lúc thấy A Phù đang đánh nhau ở một hộ gia. Hình như là nữ gia chủ kia lừa tiền công A Phù, còn bôi nhọ nàng câu dẫn nam nhân, A Phù đánh đôi phu thê kia đến mức đầu bù tóc rối, tè cả ra quần, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai đứa con trai mình đứng lẫn trong đám người.
A Phù sửa sang lại xiêm y, lấy lại bộ dáng dịu dàng khả ái, cười nói: “Đi mua dầu sao?”
Phù Lam ngơ ngẩn gật đầu.
A Phù thả hai đồng vào lòng bàn tay y, vỗ vỗ đầu y, nói: “Đi, mua trái cây ăn đi.”
Nữ nhân mà phát điên, yêu ma quỷ quái đều phải né xa ba thước. Đây là đạo lý Phù Lam học được khi đó.
Nhưng mà khi A Phù biết Chó Con bị mèo đen ngậm đi, lúc sau còn trộm gà mái cùng thịt kho tàu trong nhà Thẩm đại nương cũng không giận. Ước chừng là bởi vì mèo đen cùng Phù Lam đang ở đây, nàng chỉ cười cười, ôn tồn nói Chó Con không có lần sau, ngày mai đến nhà đại nương tạ lỗi. Chó Con vốn biết bản tính của mẹ ruột mình, cả người run rẩy, mèo đen còn thấy kỳ quái sao đứa trẻ này tự dưng lên cơn sốt rét.
A Phù đi châm bình trà, lôi tay Phù Lam hỏi cặn kẽ lai lịch y. Phù Lam đáp từng chút một, đánh tới Nam Cương, nhặt được mèo đen, là một con miêu yêu, một đường tìm kiếm thần tích, mới đến Ô Giang mấy ngày trước. Mặt mày nữ nhân dưới ánh đèn hòa thuận vui vẻ, có một loại ôn nhu nói không nên lời, Phù Lam vô thức cảm thấy, nàng giống Nữ Oa nương nương trong miếu, chỉ cần đứng dưới mái hiên, cảm giác như là trở về nhà.
Cuối cùng nàng hỏi: “Các ngươi không có chỗ nào để đi, có muốn ở lại nhà ta không? Thẩm đại nương chăm sóc Chó Con không tận tâm, ta không dám phiền nàng nữa. Các ngươi giúp ta coi chừng Chó Con, sau này chỉ cần A Phù ta ăn được cái mông gà, các ngươi nhất định có đùi gà để ăn.”
Nhờ vả hai yêu quái chăm sóc con mình, trên đời này cũng chỉ có A Phù dám làm như vậy. Nàng là một nữ nhân gan lớn, đây cũng không phải là chuyện khác người nhất mà nàng đã làm trong đời. Mèo đen vì gà vịt thịt heo, nhất nhất đồng ý, tuy rằng việc chiếu cố Chó Con kỳ thật là dừng ở trên người Phù Lam.
Phù Lam xứng đáng trở thành đệ nhất bảo mẫu Ô Giang. Y học nấu cháo, xào rau, gói sủi cảo tóp mỡ, làm điểm tâm ngải diệp, giúp Chó Con giặt khăn trải giường đầy nước tiểu, giặt tất cả quần áo hôi thối bùn đất của Chó Con. Có đôi khi còn quét sân, nhà nhỏ, một gian nhà tranh làm nhà chính, một gian là phòng ngủ, còn có nửa gian sụp tường làm nhà bếp.
Sau khi Phù Lam đến, A Phù ngủ ở nhà chính, Phù Lam, Chó Con cùng mèo đen ngủ một phòng. Vì tiết kiệm tiền, trong nhà thường không thắp đèn, nhà chính tối om, chỉ có hai điểm sáng lờ mờ trên bàn thờ, sáp nến chảy dài cung phụng một cái bài vị. Không phải Phục Hy cũng không phải Nữ Oa, là nam nhân của A Phù, mặt trên viết “Nguyên Vi chân nhân thăng tiên đạo vị”.
“Đây là nam nhân ta,” A Phù cầm vải ướt tỉ mỉ lau chùi bài vị, ngọn đèn dầu u ám ánh lên mặt nàng, có loại ý cười âm trầm, “Lúc hắn đi tiên sơn ta hoài thai mười tháng, một đi không quay lại, bặt vô âm tín đến bây giờ. Ước chừng là đắc đạo thành tiên đi. Ngươi nhìn xem, ta lập cái bài vị, hi vọng hắn phù hộ mẫu tử chúng ta bình bình an an, phúc thọ lâu dài.”
Mèo đen có chút rét lạnh, nói: “Như vậy không tốt lắm. Ngần ấy năm qua, lão phu chưa nghe nói có ai đạo pháp đại thành, đắc đạo thành tiên, ngươi làm vậy không phải trù hắn chết sao?”
“A,” Nụ cười A Phù vẫn không đổi, mi mắt cong cong, “Ta không cần nam nhân, ta coi như hắn đã chết.”
Mèo đen: “……”
Trong nhà cũng có lúc náo loạn. Chó Con nghịch ngợm, có một lần thừa dịp mèo đen ngủ, cắt trụi ria mép nó. Mèo đen tỉnh lại soi gương, tức khắc cảm thấy không mặt mũi gặp người, trốn ở phía dưới tủ bát không chịu đi ra. Lúc A Phù trở về cực kì giận dữ, cầm dao cạo, ủi trọc đầu Chó Con.
Chó Con khóc đến trời đất tối tăm, “Ta không có tóc!”
“Ngươi không có tóc, Miêu gia còn không có râu kìa,” A Phù xách lỗ tai hắn lên, “Tay ngươi sinh ra dùng để làm gì? Chỉ toàn gây phiền phức! Ngày mai ta đem tay ngươi băm thành thịt.”
“Ta không cần mẹ nữa!” Chó Con gạt nước mắt, lạch cạch chạy vào nhà, dùng miếng vải xanh trùm lại cái đầu bóng loáng, thu gom một cái tay nải bé tí, lôi tay Phù Lam đi.
Chân tay Phù Lam luống cuống, A Phù kéo y lại nói: “Ngươi làm gì đấy? Ngươi đi thì đi, dắt ca ca theo làm gì?”
“Ca ca đi với ta!” Chó Con kêu to.
A Phù túm tay Phù Lam lại, “Nhãi ranh, tạo phản sao! Có đi thì đi một mình đi! Cút, cút đi càng xa càng tốt, lúc trước không nên sinh ra ngươi!”
Chó Con thật sự bỏ nhà đi, Phù Lam ngây người một lúc lâu, vẫn cùng hắn đi ra ngoài. Chó Con vác cái tay nải nhỏ buồn buồn đi loạn, Phù Lam yên lặng đi theo phía sau hắn. Trên đầu hắn trùm một cái vải bông, lại cõng tay nải, thoạt nhìn giống một tiểu tức phụ bị ruồng bỏ. Sau bụng Chó Con kêu rột rột, Phù Lam lấy hai đồng, mua cho hắn cái màn thầu. Hai nam hài tử một lớn một nhỏ ngồi xổm ven đường, xem người đi đi lại lại. Có người qua đường thấy hai người bọn họ, ném ra mấy đồng tiền ngay dưới chân.
Tối đến, Chó Con hong gió bên ngoài, đã phát sốt cao. Phù Lam cõng hắn về nhà, Miêu gia từ phía dưới tủ đi ra, tới cọ cọ Chó Con đang hôn mê. A Phù cởi bỏ tay nải Chó Con, bên trong chỉ có một khối linh bài của cha hắn. Đứa bé này, bỏ nhà đi cái gì cũng không mang theo, chỉ mang theo người cha chưa từng gặp mặt.
Đó là lần đầu tiên Phù Lam thấy A Phù khóc.
A Phù đã từng nói, cả một đời người đi qua sơn thủy xa xôi, ngàn dặm vạn dặm, có đôi khi, chính là vì cùng người nào đó gặp nhau, cùng người nào đó tương phùng. A Phù chưa nói là ai, mèo đen trộm nói cho Phù Lam, người kia là Thích Thận Vi. Có đôi khi A Phù sẽ đứng ở dưới hiên phát ngốc, sau Phù Lam mới biết, lúc trước bọn họ ở nơi đó bái thiên địa, kết làm vợ chồng.
“Thành thân là một loại hứa hẹn, Phù Lam,” ngày đó lá rụng đầy trời, giống khô điệp bay lượn, A Phù ngồi uống rượu ở dưới hiên, vắt chân nói, “Hứa hẹn ngươi đời này vĩnh viễn đối xử tốt với nàng, vĩnh viễn đặt nàng ở trong lòng.”
Trong lòng Phù Lam yên yên tĩnh tĩnh, giống như hơi nước, mênh mang một mảnh. Nhưng lúc ấy, đáy lòng y bỗng nhiên gợn sóng, tự như có chút hi vọng.
“Ta thành thân với đệ đệ được không?” Phù Lam nói, “Cả đời ta sẽ đối tốt với hắn, cả đời để hắn ở trong lòng.” Y nghĩ nghĩ, nói, “A Phù, ta từ Nam Cương đến Ô Giang, vượt qua rất nhiều núi, lội qua rất nhiều sông, mới gặp được hắn, theo như lời người nói. Có phải Chó Con là người ta muốn gặp không?”
A Phù sửng sốt thật lâu, ngơ ngẩn nhìn hài tử tóc đen mắt đen này. Đôi mắt y điềm tĩnh, câu nào cũng rất nghiêm túc.
“Được thôi,” A Phù uống quá nhiều rượu, đầu hơi váng một chút, nàng chống má cười nói, “Đến lúc ngươi trưởng thành mà vẫn không đổi ý, ta gả Chó Con cho ngươi.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
*Tiểu kịch trường*
Thích Ẩn: Mẹ, người bán con như thế sao.
A Phù: Nếu không sớm để ngươi yên bề gia thất, xác định đời này ngươi là cẩu độc thân!
Thích Ẩn: Mẹ ơi…… ( ôm đầu khóc rống)
Tên ngốc ta ngoại trừ khả năng hủy thiên diệt địa, lưng còn có thể địu tiểu hài nhi.
Phù – yêu ma cộng chủ – bảo mẫu Ô Giang – Lam.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT