"Cậu đi đâu vậy?" Dương Trì tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy Cừu Cẩn đang đứng ở cửa, vội vàng nói, "Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."

Cừu Cẩn: "Đi nhìn nhìn fans."

"Sao cậu lại trực tiếp đi?" Dương Trì nhìn cậu, không quá yên tâm, "Nhiều người như vậy, còn có fans của Hạng Hi, lỡ có người ném chai nước vào người thì sao?"

Cừu Cẩn lại không để ý chút nào: "Nhìn một cái thôi, không có gì, các em ấy từ xa tới đây cũng không dễ gì."

Dương Trì dừng một chút, cuối cùng cũng không nói gì.

Ở thời điểm Cừu Cẩn cô đơn và sắp không xong nữa, vẫn còn người nguyện ý thích cậu, nhưng lúc đưa nước đều là bị khinh rẻ.

Chờ khi Cừu Cẩn đi vào, bữa tiệc đã bắt đầu được một lúc rồi, Cừu Cẩn còn đang giảm cân, cầm đĩa đứng ngay chỗ bàn buffet, chọn salad hoa quả có ít calo.

Bây giờ cậu đã quá quen rồi, đúng là mọi thứ đều thuận lợi, toàn bộ người của đoàn phim đều tới để trò chuyện.

Hạng Hi lúc nào cũng nhìn Cừu Cẩn kể từ khi cậu bước vào, nhìn thấy cậu đang bưng ly rượu chào hỏi với nhà đầu tư, nói chuyện vui vẻ với đạo diễn biên kịch, cúi đầu nói chuyện với diễn viên cùng đoàn, giống như Hoa Hồ Điệp đang tung bay trên trời, chỉ duy nhất mình cậu là cậu hoàn toàn không nhìn tới.

"Chúc mừng cậu nha, cuối cùng Cừu Cẩn cũng không quấn lấy cậu nữa." Nữ chính Phùng Linh bưng ly rượu đi tới.

Hạng Hi thu tầm mắt lại, cười ảm đạm: "Đúng vậy, anh ta không quấn lấy tôi."

Phùng Linh cũng có không ít mối quan hệ cần giữ lại, rất nhanh đã bưng ly rượu ra chỗ khác.

Tươi cười trên mặt Hạng Hi ngay lập tức sụp xuống, quay người lại liền chọc cho mâm bánh tới nát nhừ.

"Tổ tông ơi, anh đừng nổi giận mà." Người đại diện sợ cậu lại gây ra chuyện gì, vội nhắc nhở, "Đừng nghĩ tới Cừu Cẩn nữa, kính rượu cho Quý tổng cái đi."

"Ai nhớ tới Cừu Cẩn!" Gương mặt Hạng Hi tệ đi, nhưng vẫn nghe theo mà đi qua.

Nói thật, thật ra cậu không quá thích Quý Thâm Tiêu, cảm giác áp bức do người nọ mang lại quá mạnh mẽ, tuy chưa từng thấy anh ta nổi giận, nhưng vừa nhìn đã biết anh ta không dễ chọc. Giống như sự sợ hãi của học sinh tiểu học dành cho giáo viên vậy, Hạng Hi vừa thấy anh ta liền trở nên căng thẳng, theo bản năng muốn chạy trốn.

Thật vất vả mới lấy hết can đảm để kính rượu xong, Hạng Hi vừa quay người lại đã gặp Cừu Cẩn, bước chân không khỏi cứng lại, tự hạ thấp địa vị xuống mà hô lên: "Này."

Cừu Cẩn nghe xong liền cảnh giác nhìn cậu một cái, ngay sau đó mới gật đầu, sau đó liền tránh cậu giống như tránh tà.

Tránh đi?

Tránh đi?

Sao cậu dám!

Hạng Hi siết chặt ly rượu, trên mu bàn tay mảnh khảnh nổi lên từng sợi gân xanh, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, Cừu Cẩn điên rồi sao? Còn dám tránh cậu?

Người đại diện tò mò nhìn cậu một cái: "Cậu sao lại thế? Đang tức giận à?"

Hạng Hi rầu rĩ không vui: "Không được à?"

"Việc này có gì mà tức giận?" Người đại diện hoài nghi nói, "Lúc trước không phải cậu chán ghét Cừu Cẩn lắm sao? Bây giờ anh ta cách xa cậu còn không tốt sao?"

Hạng Hi: "Nhưng mà chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, sao anh ta có thể bỏ qua tôi như vậy chứ?"

"Chứ muốn gì nữa? Cậu còn muốn xưng anh gọi em với anh ta à?"

Hạng Hi chọc mâm điểm tâm, ngập ngừng nói: "Cũng không phải không thể..."

"Cậu nói cái gì?"

Hạng Hi thở dài: "Không có gì."

Người đại diện an ủi cậu: "Cậu cũng đừng thấy anh ta đối xử với cậu như vậy là quá đáng, lúc trước cậu trốn anh ta còn dữ hơn bây giờ nhiều."

Đương nhiên là cậu biết, nhưng mà không phải mối quan hệ của bọn họ đã tốt hơn rồi sao?

Hạng Hi có chút ủy khuất, mọi người đều là O, đương nhiên cậu sẽ không hoài nghi Cừu Cẩn có tâm tư gì với cậu nữa, hơn nữa cậu cũng đã sửa lại ấn tượng của mình đối với Cừu Cẩn rồi, dù gì cũng chỉ muốn giao lưu bình thường thôi, Cừu Cẩn vậy mà lại trốn tránh cậu.

Hạng Hi căm giận nhìn Cừu Cẩn, lãnh khốc thu hồi tầm mắt. Nếu đối phương đã không không muốn nói chuyện với cậu, vậy cậu cũng chỉ cần làm mặt lạnh bên ngoài là được rồi, dù gì cậu cũng không thiếu bạn.

Cừu Cẩn đúng là không muốn làm quá lên như vậy, cuối cùng mối quan hệ của cậu và Hạng Hi cũng trở nên tương đối hòa hoãn sau khi kết thúc chương trình "Ăn Bốn Mùa", ngày thường cũng chào hỏi một cái rất bình thường.

Nhưng mà hôm nay Giang Minh ở đây nên không thể được.

Người nọ chính là tồn tại khủng bố nhất trong quyển tiểu thuyết này, bệnh kiều cũng nhẹ, gần như được xem như bệnh vặt. Lỡ như máu ghen trong người đại lão chịu không được mà bùng nổ khi cậu nói chuyện với Hạng Hi, giơ tay chém cậu thành từng khúc, vậy cậu biết phải làm sao chứ?

Cửa nát nhà tan, tuyến thể bị phá hủy, thi thể bị nhảy xuống biển... Nghĩ lại đúng là chuyện kinh khủng mà.

Bây giờ Cừu Cẩn không sờ tới kịch bản của Giang Minh, nên giữa mối quan hệ của cậu với Hạng Hi và nên tránh né nguy hiểm tiềm tàng, nghĩ cũng không cần nghĩ, cậu trực tiếp lực chọn vế sau.

Nhưng cậu không ngờ mình không chủ động chọc người, Giang Minh lại tới tìm cậu.

Sau khi thành công né tránh Hạng Hi, Cừu Cẩn bị biên kịch Quan Ngọc Tuyền giữ lại một lát, hai người vừa mới nói tới khúc cao trào, liền thấy Giang Minh bưng ly rượu đi tới.

Cừu Cẩn muốn tránh người, lại không ngờ Quan Ngọc Tuyền đã chủ động đón tiếp, hô: "Thầy Giang."

Cậu xấu hổ xoay người, cũng đi theo: "Thầy Giang khỏe."

Giang Minh đứng ở đó, tây trang phẳng phiu, mỉm cười ấm áp: "Nói gì thế?"

Cừu Cẩn: "Không có gì, chỉ tùy tiện tâm sự một chút."

Quan Ngọc Tuyền: "Tôi có linh cảm về kịch bản mới, đang tìm Cừu Cẩn để thương lượng."

Hai âm thanh đồng thời vang lên.

Cừu Cẩn: "..."

"A? Phải không?" Ánh mắt Giang Minh chậm rãi đảo trên người cậu, nói giống như đang nói chuyện phiếm: "Vừa lúc tôi còn định mời cậu ấy đóng phim của mình, kịch bản cũng có một số chỗ cần thảo luận."

Nghe ngữ khí này của đối phương, Cừu Cẩn liền cảm thấy có chuyện không tốt.

"Thật ngại quá, tôi còn..."

Giang Minh lại không cho cậu có cơ hội, lập tức ngắt lời cậu nói: "Đáng tiếc lần trước tôi tìm Cừu Cẩn, bị cậu ấy từ chối."

"A? Cậu còn từ chối lời mời của Giang Minh?" Quan Ngọc Tuyền cực kỳ kinh ngạc.

Sau lưng Giang Minh là công ty giải trí Phi Hồng, vừa mới bắt đầu đã khiến người thường không thể với tới, bây giờ đã chuyển qua đóng phim, là cơ hội hợp tác mà nhiều người cầu còn không được.

Cừu Cẩn vậy mà lại không biết quý trọng?

Trong nháy mắt, ánh mắt Quan Ngọc Tuyền nhìn về phía Cừu Cẩn bắt đầu trở nên không đúng, kinh ngạc nói: "Cậu không bị gì chứ? Cơ hội tốt như vậy mà cậu cũng không cần?"

Giang Minh cười tự giễu: "Có lẽ thầy Cừu chướng mắt loại đạo diễn mới như bọn tôi chăng."

Cừu Cẩn: "..."

Người này đúng là quá giả dối.

Cừu Cẩn xấu hổ cười, tự giễu nói: "Tôi chỉ cảm thấy trình độ của bản thân không đủ, trước mặt thầy Giang cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ."

"Nhưng tôi lại không thấy vậy." Giang Minh cười vỗ bả vai cậu, "Bạn học tiểu Cừu, quá mức khiêm tốn thì là kiêu ngạo đó nha."

Cừu Cẩn: "..."

Bị bắt buộc bất đắc dĩ, cậu chỉ đành phải lao vào cắn xé với Giang Minh.

Cậu cho rằng Giang Minh chỉ đang muốn lấy cớ gì đó, không nghĩ tới hắn thật sự muốn hợp tác làm phim.

Sau khi bộ phim "Thiên Hạ Hưng Vong" này quay xong, Giang Minh liền chuẩn bị từ diễn viên đổi sang làm nghề đạo diễn, diễn viên dù gì cũng chỉ là lý tưởng nghệ thuật mà thôi, Giang Minh cũng không định chụp ảnh quảng cáo, nhưng cũng không định chỉ đơn thuần là quay phim bình thường.

Khi hắn vừa bắt đầu đã cao, dã tâm cũng lớn, muốn quay một bộ phim không quảng cáo lại có danh tiếng.

Nhưng vấn đề của hắn nằm ở chỗ, bản thân cùng biên kịch khó có thể dung hòa hai điểm này lại với nhau được.

Thật ra Cừu Cẩn có rất nhiều cảm xúc, cũng có kinh nghiệm, đây là hai mặt mà nhiều đạo diễn trứ danh cũng không có được.

Muốn quay tốt thì không phải không được, nhưng mà rất khó. Nếu như trình độ không đủ yêu cầu, ngược lại còn rất dễ khiến người xem cảm thấy chán.

Hai người từ phim thương mại nói tới phim giải trí, lại nói tới các chuyện bát quái trong giới, tuy cuối cùng cũng không thể đưa ra bất kỳ kết luận chuẩn xác gì, nhưng dù gì thì Cừu Cẩn cũng cảm thấy thật ra mình không có bài xích Giang Minh như vậy.

Bởi vì lúc này cậu mới phát hiện, Giang Minh kỳ thật là một người rất ưu tú, đối với kỹ thuật diễn và phim ảnh đều có cái nhìn riêng.

Càng khiến Cừu Cẩn không nghĩ tới chính là đối phương giống như người bạn lâu năm không gặp vậy, rất nhiều vấn đề hợp với tính của cậu. Cừu Cẩn trong lúc nhất thời vậy mà lại không phát hiện được đây là dịp gặp được thì chơi, không ngờ tính cách lại hợp nhau.

Nếu là hợp tính nhau, vậy thì cũng quá kì quái rồi?

Không được không được, Cừu Cẩn mau tỉnh lại, nói không chừng đây là thủ đoạn đối phương dụ cậu để thả lỏng cảnh giác.

Cừu Cẩn phục hồi lại tinh thần, vừa lúc bị Giang Minh hỏi về đề cá nhân. Nãy giờ bọn họ chỉ toàn nói về những vấn đề trong phim, nhưng chỉ trong chớp mắt đối phương đã hỏi cậu thích loại người như thế nào..

Cừu Cẩn hoàn toàn có lại tinh thần, vỗ ngực bảo đảm: "Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không thích Hạng Hi."

"Sao cậu lại muốn nhắc tới Hạng Hi?" Tầm mắt Giang Minh đảo qua mặt cậu, rất có ý vị hỏi, "Cậu cho rằng tôi sẽ ăn dấm của cậu?"

"Sao có thể," Cừu Cẩn nói đùa, "Còn không phải lúc trước tôi theo đuổi cậu à? Chỉ sợ anh hiểu nhầm, giữa chúng tôi thật ra không có gì cả, lúc trước cũng không có, về sau càng sẽ không có."

Giữa chúng tôi cái gì cũng không có, lúc trước cũng không có, về sau càng sẽ không có.

Hạng Hi vừa lúc bước tới liền nghe cậu đó, khuôn mặt nháy mắt trở nên đen thui.

Cừu Cẩn lại hồn nhiên không biết chuyện gì, cậu chỉ thấy Giang Minh đang cười cười, nhìn cậu gật đầu: "Được, tôi tin cậu."

Cừu Cẩn còn chưa kịp nói gì đó, đột nhiên có người từ phía sau đẩy cậu một cái, thân thể cậu đột nhiên mất thăng bằng, suýt chút nữa đã nhào vào lòng ngực Giang Minh.

"Cậu không sao chứ?" Giang Minh duỗi tay đỡ cậu một chút.

"Không sao không sao." Cừu Cẩn vội vàng đứng thẳng người, mỉm cười xin lỗi, "Thật ngại quá, vừa rồi đứng không vững."

Khóe mắt lại thoáng nhìn qua, Hạng Hi đang từ đằng sau cậu đi tới, mang theo một gương mặt đang nổi giận đùng đùng.

Định làm gì? Lại tới tìm mình à?

Cừu Cẩn còn đang buồn bực, liền phát hiện một cái bóng đang hạ người xuống, Giang Minh không biết từ khi nào đã bước đến phía trước một bước, gần như đã đứng trước mặt cậu. Sau đó cậu liền thấy đối phương cúi đầu, rồi thong thả ngửi cổ cậu một cái.

Cừu Cẩn: "..."

Giang Minh: "Trên người của cậu có phải có mùi gì không?"

Có mùi? Giang Minh phát hiện rồi?

Thân thể của Cừu Cẩn không khỏi cứng đờ, ngay cả việc hít thở cũng trở nên nhẹ đi. Chẳng lẽ tin tức tố của cậu lại lộ ra?

Tuy trong lòng đang kinh ngạc không thôi, nhưng Cừu Cẩn lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ mặt không biến sắc kéo dài khoảng cách, đem đề tài chuyển hướng sang chỗ khác: "Chắc thầy Giang ngửi nhầm, có thể là mùi nước hoa đó."

"Ừm, cũng đúng, có thể là do tôi nghĩ quá nhiều." Giang Minh cười tự giễu, đáy mắt chợt lóe qua tia mất mát.

Cừu Cẩn làm bộ như không thấy được, cậu không định qua lại quá nhiều với Giang Minh, đang lo không tìm được cớ thoát thân, đột nhiên nhìn thấy Quý Thâm Tiêu luôn bị người vây kín nay đã đứng một mình lẻ loi.

Cừu Cẩn đùng một cái đứng lên, nhiệt tình kéo Giang Minh qua.

"Bên kia là tổng tài của tập đoàn Hoa Ích, Quý Thâm Tiêu, là nhà đầu tư bộ phim lần này của chúng ta, anh nhất định phải đi qua làm quen một chút."

Giang Minh: "..."

Quý Thâm Tiêu: "..."

Hai vị đại lão hai mặt nhìn nhau, không khí không hiểu sao có chút xấu hổ.

Làm ơn.

Cừu Cẩn ngửa đầu nhìn Quý Thâm Tiêu, lông mày hơi nhướn lên, trong mắt lại hiếm thấy mà xuất hiện sự khẩn cầu.

Tầm mắt Quý Thâm Tiêu xẹt qua gương mặt Cừu Cẩn, mặt không biểu tình đứng chắn trước mặt cậu.

"Giang tiên sinh, lại gặp rồi."

Là Quý Thâm Tiêu quyết định giúp cậu, Cừu Cẩn nhẹ thở ra, vội vã muốn trốn vào toilet.

Không ngờ vừa mới bước qua, liền phát hiện một gương mặt rất quen thuộc đứng ở cửa, hình như là người đại diện của Hạng Hi.

Cừu Cẩn: "Cậu không vào?"

Người đại diện muốn nói lại thôi: "Bây giờ vào có chút không tiện..."

Cừu Cẩn: "Bên trong có chuyện gì vậy?"

Vừa dứt lời, liền nghe thấy âm thanh khóc thút thít bên trong.

Cừu Cẩn: "?"

Người đại diện lộ ra vẻ xấu hổ: "Nếu anh không vội thì chờ một chút được không, hoặc là qua toilet bên kia cũng được."

Hạng Hi bị người khi dễ?

Cừu Cẩn chần chừ một lát, vẫn là xoay người rời khỏi nơi đó. Quan hệ của bọn họ như thế, cậu cũng không có quyền để vào an ủi, hơn nữa Hạng Hi đại khái cũng không muốn bị cậu đụng vào, vẫn nên làm bộ như không biết là được.

Khi Cừu Cẩn trở lại đại sảnh, Giang Minh đã không thấy tung tích đâu, chỉ còn lại một người Quý Thâm Tiêu đang đứng ở đó.

Người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, khí chất nổi bật, ở bên trong một đám minh tinh anh ta vẫn là sự tồn tại lóa mắt nhất. Không ít người xung quanh trộm nhìn, lại ngại với không khí xung quanh anh mà không dám lại gần.

Cừu Cẩn nhìn đến hăng say, ngay sau đó cậu liền thấy Quý Thâm Tiêu đang xoay đầu sang, Cừu Cẩn vừa nhìn lén lại bị bắt gặp, lập tức xấu hổ dời tầm mắt đi.

Cậu muốn tránh ra, Quý Thâm Tiêu đã chủ động đi tới, ngừng cách cậu hơn một bước, sau đó bàn tay đặt trên vai cậu.

Cừu Cẩn kinh ngạc: "Quý tổng?"

Bàn tay với những ngón tay thon dài của người đàn ông mạnh mẽ chậm rãi cọ qua đầu vai cậu, giống như đang làm một việc cực kì nghiêm túc.

Đây là cách thể hiện gì? Trong lúc nhất thời Cừu Cẩn không thể nào cử động được, cũng không thể nói là bất động.

Qua một hồi lâu, Quý Thâm Tiêu mới dùng vẻ mặt bình tĩnh thu tay lại, nhàn nhạt nói: "Bây giờ được rồi."

Cừu Cẩn: "?"

"Có mùi của người khác." Quý Thâm Tiêu nhìn chằm chằm bả vai cậu, ngữ khí rất sung sướng bổ sung, "Nhưng mà cậu yên tâm, bây giờ đã không còn nữa."

Cừu Cẩn: "..."

Giang Minh cách đó không xa: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Nhìn Quý Thâm Tiêu đang ngày càng gần.

Cừu Cẩn: "... Hình như tôi không nên yên tâm sớm như vậy."

Quý Thâm Tiêu: "Anh có thể dùng mùi hương để thỏa mãn toàn thân của em."

Cừu Cẩn: "..."

Người tôi không yên tâm nhất là anh đó!

Giang Minh: A, rõ ràng là cả ba người đều trong giới, vậy trước sau gì tại sao tôi lại không được nhắc tên.

Hạng Hi rơi nước mắt: Tôi làm sai cái gì chứ? QAQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play