Sau đó gió cũng ngừng, những hạt mưa bay lất phất, cả thành phố giống như bãi cát sau khi thủy triều xuống, cảnh vật bị gió mưa nuốt chửng như được gột rửa, uể oải phơi khô dưới bầu trời.
Con vẹt trên bệ cửa sổ vỗ cánh, kêu lên khi nhìn thấy cô đang buộc khăn lụa: “Đẹp, đẹp!”
Triệu Khải Bình đứng bên cạnh nhìn, nói thầm trong lòng: Mày là một con chim mà lại nịnh nọt như vậy, thật là xấu hổ. Sau đó nghĩ lại, con chim này là do dượng nuôi, chắc chắn học được từ dượng, trong lòng cậu đột nhiên có cảm giác bất lực dở khóc dở cười.
Cô của cậu chắc chắn là một mỹ nhân, dáng người mảnh khảnh, lông mày diễm lệ, thần thái sang trọng bậc nhất. Ông nội Triệu Khải Bình đã từng nói ở nhà bà ấy là người trời sinh lớn lên có khuôn mặt không phải chịu khổ. Đường nét trên khuôn mặt của Triệu Khải Bình có phần giống với cô, tươi sáng, ngay thẳng. Tướng mạo của con gái nhà cô giống cha, là kiểu lông mày nhỏ nhắn thanh tú, nhưng tính cách cô ấy lại trái ngược với ngoại hình, tính tình bộc trực, nóng nảy, hở chút là tức giận, so với dáng vẻ ăn mềm không ăn cứng, vĩnh viễn là kiểu trái tim thiếu nữ của mẹ cô thì cả hai đều khiến người khác phải đau đầu, hai bên vẫn nên cách xa nhau, mắt không thấy, tim không đau.
Sau khi về hưu, cô đã dành toàn bộ tâm tư và sức lực của mình cho việc phát triển sở thích nghiệp dư. Từ nhỏ bà đã yêu thích Việt kịch, không chỉ thích nghe mà còn rất thích hát, hóa trang lại đẹp, cho nên mỗi lần đơn vị có hoạt động vui chơi giải trí gì, bà cũng muốn tham gia một tiết mục. Sau khi ở nhà rảnh rỗi không có gì để làm, bà dứt khoát tham gia một đoàn hát Việt kịch nghiệp dư, hầu như ngày nào cũng tập luyện với đám chị em trong đoàn. Hôm nay vẫn chưa nhuần nhuyễn nên cô vừa trang điểm vừa ngâm nga hát.
Dượng muốn tranh thủ lúc này đi rửa xe, dưới tầng hầm có nước thấm xuống làm bẩn xe. Triệu Khải Bình xung phong nhận việc: “Để cháu đưa cô đi, trên đường tiện thể mang xe đi rửa luôn.”
Theo chỉ dẫn của cô, Triệu Khải Bình chở cô đến trung tâm hoạt động đã hẹn. Lúc đến ngã tư cuối cùng, cô nhận được một tin nhắn, sau đó bảo Triệu Khải Bình đi đường vòng chở mình đến khách sạn trước. Bởi vì trung tâm hoạt động ban đầu đã không thoát khỏi số phận bị nước ngập, cho nên bọn họ phải thảo luận tìm kiếm địa điểm diễn tập khác. Khi Triệu Khải Bình nghe tên của khách sạn này, thật là trùng hợp, đây không phải là nơi Đàm Tông Minh đang ở sao.
Khi mấy người chị em của cô nhìn thấy Triệu Khải Bình, ánh mắt của bọn họ sáng rỡ, trong lòng tràn đầy vui vẻ, nói đùa với cô: “Sao thế, bạn trai nhỏ à?” Cô tháo kính râm ra, cười mắng: “Đùa cái gì vậy, cháu trai tôi đấy.”
Tuân thủ tôn chỉ của đám chị em “Cháu của chị cũng là cháu của tôi”, Triệu Khải Bình ngồi ngay ngắn, cố gắng duy trì nụ cười trước ánh mắt ân cần của một đám cô dì, kiên nhẫn trả lời những câu hỏi liên tục của họ.
Cô cảm thấy dẫn theo một đứa cháu đẹp trai như thế này ra ngoài cực kỳ có thể diện, nhưng bà biết dù đứa cháu trai này có cảm thấy không vui thì cũng sẽ không thể hiện điều đó ra mặt, từ nhỏ cậu đã không thích tham gia náo nhiệt, sợ cậu không được thoải mái nên cô vẫn nhanh chóng thả cậu đi.
“Được rồi được rồi, mấy bà cũng đã thêm WeChat rồi, thằng bé còn có việc, đám bà cô chúng ta đừng lôi kéo nó nữa.” Cô vỗ vai Triệu Khải Bình ra hiệu cậu có thể rút lui.
“Vậy cháu đi trước, tạm biệt các dì.” Triệu Khải Bình thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười lộ ra tám cái răng trắng nhỏ.
Khách sạn này có tổng cộng ba tầng là nhà hàng, tầng một là đồ ăn Trung Quốc, tầng hai là đồ ăn phương Tây, tầng ba là quán trà và quán cà phê. Quán trà này rất nổi tiếng, không thua gì các quán trà chuyên nghiệp, đầu bếp được đặc biệt mời từ Hồng Kông đến, giá cả dựa theo tiêu chuẩn của khách sạn năm sao nên cũng không tính là đắt đỏ, rất nhiều người dân quanh đây thích đến nơi này uống trà buổi sáng. Triệu Khải Bình chỉ ăn một chút tượng trưng rồi chuồn ra ngoài, khi đi ngang qua cửa quán cà phê, cậu lại nhớ đến sự cố nhỏ ngày hôm qua, không nhịn được nở nụ cười.
Câu nói “Tôi ở đây” của Đàm Tông Minh giống như một chiếc neo thuyền, khiến trái tim của cậu bình tĩnh lại ngay lập tức.
Chiếc khăn tay kia bị cậu bỏ túi mang về nhà, còn chưa biết nên xử lí như thế nào thì bị dượng nhìn thấy, ông nhất quyết muốn giúp cậu giặt rồi treo lên.
Nhìn từ xa giống như một lá cờ. Không, không, không, cờ màu trắng hình như chỉ có hạ cờ- Không phải là điềm tốt gì.
Triệu Khải Bình do dự không biết có nên gặp mặt Đàm Tông Minh hay không. Đàm Tông Minh là một người bận rộn, có khi anh đã trở về rồi. Lúc gặp nhau ngày hôm qua, ngoài việc biết Đàm Tông Minh đến Hàng Châu để bàn công việc, hầu như không hỏi được bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Mối quan hệ giữa người với người cần chú trọng đến cảm giác chừng mực. Triệu Khải Bình trò chuyện với Đàm Tông Minh rất vui vẻ, có thể nói là khá thú vị, nhưng trong đầu cậu vẫn luôn kéo căng một sợi dây, điều gì nên hỏi, điều gì không nên hỏi, điều gì nên nói, điều gì không nên nói, cậu sẽ không bao giờ vượt qua ranh giới đó.
Sau khi do dự một lúc, Triệu Khải Bình quyết định không gọi.
Suy nghĩ có về nhà cô thì cũng không có việc gì để làm nên Triệu Khải Bình quyết định ở lại khách sạn mài mòn thời gian, cà phê hôm qua uống cũng ngon, nên Triệu Khải Bình lại bước chân vào quán, tìm một vị trí bên cửa sổ, ngồi xuống.
Cô gửi đến một tin nhắn WeChat, nói cho cậu biết đã tìm được địa điểm tập luyện. Một người trong đám chị em của bà có anh em là cổ đông của khách sạn này, vì vậy quản lý đã mở cửa một phòng họp nhỏ cho họ, thiết bị âm thanh và trình chiếu đều đã có sẵn, đến lúc đó trang phục sẽ được chuyển từ trung tâm hoạt động ban đầu đến.
Triệu Khải Bình trả lời cô: “Cô ơi, khi nào cô chuẩn bị về thì báo cháu, cháu sẽ đến đón cô.”
Từ cửa sổ kính nhìn xuống phía dưới, khu vườn nhỏ bên dưới rất xinh đẹp, chính giữa là một đài phun nước có kết cấu tinh xảo, được nối với hành lang của tòa nhà chính bằng một lối đi lát đá trắng, bao quanh bởi hoa cỏ và những rặng trúc xanh, mấy nụ hoa và lá cây nằm rải rác trên mặt đất, rất có cảm giác ‘Chịu đựng nhiều trận gió mưa’.
Triệu Khải Bình không phải là một người có tính cách bi thương, nhưng trong xương cốt vẫn có một chút gen văn học. Bởi vì cha dạy văn nên từ nhỏ dưới giường của Triệu Khải Bình đã chất đầy sách, mỗi khi không có việc gì làm là cậu lại lấy một quyển ra xem, có khi số lượng sách mà những sinh viên học khoa Trung Văn của cha Triệu đọc còn không nhiều bằng lúc cậu học cấp ba.
Cha Triệu hơi tự hào nói: “Quả nhiên là con trai của lão Triệu này.” Mẹ Triệu không phục: “Trong buổi lễ chọn đồ vật đoán tương lai, Bình Bình nhà chúng ta đã chọn báo cáo thí nghiệm của tôi, cho thấy nó có duyên với sinh vật!”
Cuối cùng việc để Bình Bình học văn hay là học lý đã trở thành chủ đề thảo luận chính trên bàn ăn của nhà họ Triệu khi cậu học lớp mười. Triệu Khải Bình không để ý đến chuyện đó, thành tích của cậu rất cân đối, dù là môn tự nhiên hay môn xã hội cũng đều rất ưu tú, cho nên cậu cảm thấy mình học cái gì cũng không thành vấn đề. Hơn nữa cho dù học đại học chuyên ngành gì, sau này làm công việc gì cũng không nhất thiết phải liên quan đến việc phân ban tự nhiên và xã hội. Nếu so sánh thì có lẽ Triệu Khải Bình thích học văn hơn, thỉnh thoảng cậu còn viết một số bài thơ văn xuôi gửi cho trạm phát thanh. Tất nhiên, lý do chủ yếu của việc này là vì người đầu tiên đọc những bài thơ văn xuôi của cậu chính là trạm trưởng của trạm phát thanh- Người bạn cùng bàn của cậu.
Cuối cùng, Triệu Khải Bình đã chọn khoa tự nhiên theo yêu cầu mạnh mẽ của mẹ Triệu, lý do của bà là “Dù sao thì khoa tự nhiên cũng có thể ứng tuyển vào chuyên ngành văn học.” Sau khi vào năm học mới, lớp mới, bạn cũng bàn vẫn tiếp tục làm bạn cùng bàn với cậu. Có một ngày, vào tiết tự học ban đêm, bạn cùng bàn vẫn luôn nằm úp mặt xuống bàn. Triệu Khải Bình đẩy cánh tay của cậu ấy, muốn nhắc nhở cậu ấy là giáo viên chủ nhiệm đã đến rồi, thế nhưng bạn cùng bàn lại lập tức ngã khỏi ghế.
Sau cú ngã, chàng trai trẻ ấy không bao giờ tỉnh dậy nữa. Bác sĩ cho biết là đột tử do viêm cơ tim do virus. Trạm phát thanh đã ngừng phát sóng mấy tháng, mỗi khi đến giờ phát sóng trước đây, Triệu Khải Bình sẽ nhìn bên phía tay phải trống rỗng, luôn cảm thấy có năm sáu nắm đấm đang đánh vào tim mình. Cậu sắp xếp lại tất cả bản thảo phát thanh của bạn cùng bạn, sau đó giao lại cho đôi cha mẹ đang cực kỳ đau lòng kia, và từ đó, cậu thay đổi từ một nhà thơ thích chơi chữ thành bác sĩ Triệu hành y cứu thế sau này.
Đôi khi cậu cũng sẽ tự hỏi: Liệu những quyết định quan trọng mà cậu đưa ra trong cuộc đời có tùy tiện quá không?
Nhưng những năm tháng thanh xuân, đã vội vàng trôi đi trong những quyết định qua loa này.
“Bác sĩ Tiểu Triệu, đang ngắm cảnh à?” Giọng nam quen thuộc vang lên bên tai.
Triệu Khải Bình hơi kinh ngạc, ngẩng đầu liền nhìn thấy Đàm Tông Minh đang đứng đối diện, còn có nữ trợ lý luôn giữ nụ cười chuyên nghiệp đi sau anh vài bước.
“Chủ tịch Đàm, tôi tưởng anh đã quay về Thượng Hải rồi.” Triệu Khải Bình lấy lại tinh thần, vô thức đứng lên.
Đàm Tông Minh gật đầu với nữ trợ lý, sau đó nữ trợ lý mang theo máy tính và tài liệu rời đi.
“Ừ, chuẩn bị chiều nay đi.” Đàm Tông Minh ngồi đối diện Triệu Khải Bình: “Tôi ngồi ở quán cà phê cả buổi sáng rồi, nhìn thấy cậu tập trung như vậy nên tôi cũng ngại không dám đến làm phiền cậu.”
“Tôi vừa mới đưa cô tôi đến đây, nên vào ngồi một lát.” Triệu Khải Bình nhấp một ngụm cà phê, vẫn có chút ngượng ngùng: “Tôi không nhìn thấy chủ tịch Đàm.”
Đàm Tông Minh khẽ cười: “Tôi ngồi trong phòng riêng, bên ngoài không nhìn thấy được.”
Triệu Khải Bình cảm thấy dở khóc dở cười, bỗng nhiên cảm thấy sao bài thơ nổi tiếng ‘Đoạn Chương’ của Biện Chi Lâm lại đáng ghét như vậy.
(“Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh,Người ở trên lầu ngắm cảnh lại ngắm em. Trăng sáng tô điểm cửa sổ phòng em, Em điểm tô giấc mộng của người khác. “)
“Cảm ơn món quà cậu đã tặng tôi hôm trước.” Đàm Tông Minh nói: “Thật ra giữa bạn bè không cần phải khách sáo như vậy.”
Ở Thượng Hải, muốn làm việc cần phải bày vẽ hình thức, muốn kết bạn phải nói thể diện. Nói thì đơn giản nhưng thực tế lại khó. Đối với những người như Đàm Tông Minh, nếu muốn kết bạn, tiền bạc và địa vị chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất chính là hai người phải có những suy nghĩ giống nhau về mặt giá trị quan. Loại suy nghĩ này là một thứ rất tinh tế và trừu tượng, nằm xen giữa rõ ràng và mơ hồ. Tiến thêm một bước, trở nên thân thiết hơn cũng rất dễ dàng, nhưng lui lại một bước, lạnh nhạt xa cách cũng là điều bình thường. Triệu Khải Bình và anh, một người là bác sĩ, một người là người nhà của bệnh nhân cũ, nhờ có duyên nên đã gặp nhau được mấy lần, nếu như không phải vì suy nghĩ đến sức khỏe sau này của ông cụ, thì thực ra cũng không cần phải quen biết sâu như vậy.
Chỉ là Đàm Tông Minh nhớ tới ánh mắt bất an của Triệu Khải Bình ngày hôm trước, dây thần kinh giống như bị một lực lượng vô hình nào đó dẫn dắt, trực giác mách bảo với anh rằng, có lẽ vị bác sĩ trước mặt còn đặc biệt và thú vị hơn anh nghĩ.
Chiếc khăn tay thuần một màu trắng mà Triệu Khải Bình tặng giờ phút này đã được ủi phẳng phiu, cất trên ngực anh, giống như một trái tim mềm mại vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ say.
Điện thoại di động của Triệu Khải Bình đột nhiên rung lên, là số của cô, cậu còn đang thắc mắc tại sao cô lại kết thúc buổi tập luyện nhanh như vậy, thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nói vô cùng lo lắng: “Bình Bình, Bình Bình à, dì Lại ngất đi rồi, bây giờ phải làm sao đây, cháu mau đến đây đi!”
“Cô ơi, cô phải bình tĩnh, các cô gọi xe cấp cứu trước, đừng tự tiện di chuyển bệnh nhân, nói cho cháu biết vị trí, cháu sẽ đến ngay.” Sắc mặt Triệu Khải Bình trở nên nghiêm túc, khôi phục giọng điệu trầm ổn khi ở bệnh viện, vừa nghe cô báo địa chỉ, vừa đứng dậy đi ra ngoài.
“Có phải là trường hợp khẩn cấp không?” Đàm Tông Minh quan tâm hỏi.
Triệu Khải Bình nghiêm trang gật đầu, không kịp giải thích nhiều.
Đàm Tông Minh nói: “Cậu đi trước đi, tôi sẽ tính tiền giúp cậu.”
Khuôn mặt Triệu Khải Bình lộ ra vẻ cảm kích, vội vã chạy ra ngoài.
Sau khi quẹt thẻ xong, Đàm Tông Minh cũng đi ra ngoài, thoáng thấy Triệu Khải Bình đang bấm thang máy. Thang máy chậm chạp mãi không đến, Triệu Khải Bình không đợi được, dứt khoát nhảy xuống lầu theo lối đi an toàn.
Bác sĩ Triệu hành động kiên quyết, có chút giống một chiếc máy bay ném bom nhỏ.
Khi tới nơi, Triệu Khải Bình lập tức bảo những người đang ở trong phòng họp đi ra ngoài để không khí được lưu thông. Trước đây không lâu, người dì này còn nhiệt tình kéo cậu hỏi han đủ thứ, hiện tại lại là vẻ mặt tái xanh nằm trên thảm trong phòng họp. Sau khi kiểm tra mạch đập và đồng tử, Triệu Khải Bình lập tức phán đoán dì Lại bị sốc đột ngột, nhịp tim gần như biến mất hoàn toàn.
Cô của cậu đang ngoan ngoãn tránh ở bên cạnh, giải thích rõ tình huống: “Trái tim của bà ấy vốn dĩ không tốt, hôm nay lại nhất quyết muốn đến. Vừa mới hát được mấy câu đã tái mặt, sau đó đột ngột ngất đi.”
“Các cô cử mấy người đi xuống dưới cổng đón xe cấp cứu, liên lạc với người nhà của dì ấy, bảo họ nhanh chóng tìm hồ sơ bệnh án thường ngày và hình ảnh siêu âm Doppler màu của dì ấy.”
Triệu Khải Bình cởi cúc áo của dì Lại, hít một hơi thật sâu, bắt đầu hồi sức tim phổi cho bà.
Đàm Tông Minh đứng ngoài cửa, đám cô dì đang lo lắng nên không để ý đến sự xuất hiện của anh.
“Hai mươi hai, hai mươi ba…” Triệu Khải Bình cắn răng đếm số lần ấn. Những hạt mồ hôi dày đặc rịn ra trên trán cậu.
Xung quanh đã vang lên những tiếng khóc thút thít. Quản lý khách sạn và một số nhân viên bảo vệ đứng ở hành lang để duy trì trật tự, đồng thời mở đường cho nhân viên cấp cứu và cáng cứu thương đến.
Khi đếm đến năm mươi, cuối cùng Triệu Khải Bình cũng cảm nhận được trái tim dưới lòng bàn tay có dấu hiệu đập trở lại. Mặc dù vẫn còn rất yếu nhưng đã có dấu hiệu của sự sống. Cậu đổi lòng bàn tay, tiếp tục kiên trì cấp cứu.
“Tránh đường ra một chút, để cáng cứu thương vào.” Gần mười phút sau, ba người mặc đồng phục cấp cứu chen vào đám đông, lao vào phòng họp giống như Moses rẽ nước Biển Đỏ, sau đó tiếp nhận công việc cấp cứu.
Đầu gối của Triệu Khải Bình đã tê rần do quỳ trên mặt đất, cô của cậu nhanh chóng đến đỡ cậu đứng lên.
Nhân viên cấp cứu lớn tuổi nhìn cậu: “Xử lý rất chuyên nghiệp, cậu là bác sĩ à?”
“Là bác sĩ.” Chân của Triệu Khải Bình vẫn còn hơi nhũn, thở phào nhẹ nhõm nhìn dì Lại được khiêng lên cáng cứu thương: “Khoa chỉnh hình của bệnh viện số Sáu ở Thượng Hải.”
Cô và mấy người chị em muốn hộ tống dì Lại vào viện, nhưng lại lo cho cháu trai nên định gọi chồng đến đón.
Triệu Khải Bình lắc tay: “Cháu không sao, cô mau đi đi, cháu nghỉ ngơi một lát rồi sẽ tự mình về.”
Đám đông ồn ào giải tán, trên trán Triệu Khải Bình có chút mồ hôi, bỗng nhiên cậu nhìn thấy Đàm Tông Minh đang đứng cách đó vài bước.