Trên đoạn đường từ Thượng Hải đến Chiết Giang, Triệu Khải Bình luôn nhấn ga tăng tốc, không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ. Đại Lâm luôn cầm điện thoại để liên lạc với các bác sĩ bên phía Vân Hòa, liên tục báo cáo các chỉ số cho Triệu Khải Bình. Mỗi lần gặp phải đoạn đường tắc nghẽn, trái tim của Triệu Khải Bình lại thắt lại một lúc. Hành động lần này của cậu không được cấp trên đồng ý, thậm chí còn chưa chưa kịp báo với Từ Hàng, cho nên việc huy động xe cứu thương gì đó chỉ là ảo tưởng. Cậu và Đại Lâm chỉ có thể nhanh chóng chạy đi, không dám chậm trễ một giây phút nào.
Khi cả hai đến Vân Hà thì trời đã tối, các bác sĩ địa phương đã đợi ở cửa từ lâu. Triệu Khải Bình vội vàng đi theo họ vào phòng phẫu thuật, ngay cả chào hỏi cũng không kịp nói. Trên đường đến đây, Đại Lâm đã giải thích tình hình cho Triệu Khải Bình biết, người rơi từ trên vách đá xuống, lúc được đưa đến bệnh viện thì đã hôn mê vì mất máu quá nhiều, thành ngực bị tổn thương sưng tấy, tứ chi có nhiều chỗ xương bị gãy nát. Vấn đề nghiêm trọng nhất là vết thương hở ở bụng, do mạch máu bên trong bị vỡ, nên không thể kiểm soát vùng bụng đang chảy máu, khi Triệu Khải Bình bước vào phòng phẫu thuật, cậu gần như không thể nhận ra người bị thương đang nằm trên bàn phẫu thuật bị nhét miếng băng gạc trong bụng, hóa ra lại là vị trưởng bối mà cậu thân thiết và yêu quý nhất.
Mạch máu tĩnh mạch bị vỡ, lượng máu bị mất lên tới 4000cc, bác sĩ phẫu thuật chính không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng băng gạc ép vùng bụng để làm giảm chảy máu. Nhìn thấy Triệu Khải Bình đã mặc áo phẫu thuật bước vào, bác sĩ phẫu thuật chính nhìn cậu bằng ánh mắt tha thiết: “Bác sĩ Triệu, bây giờ phải làm sao?”
Toàn bộ phòng phẫu thuật đều yên tĩnh lại, mọi người đang chờ ý kiến của Triệu Khải Bình. Bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất ở bệnh viện này đã tập trung trong phòng, nhưng lại trông chờ một bác sĩ khoa phẫu thuật chỉnh hình đến lật ngược tình thế. Mùi máu tươi trong không khí càng lúc càng nồng, phần băng gạc được nhét trong bụng người bị thương đều đã bị nhuộm đỏ, Triệu Khải Bình nhắm mắt lại, nói với bác sĩ đang ấn băng gạc: “Lấy ra đi.”
“Bác sĩ Triệu, máu… Không cầm máu được.” Bác sĩ đã ép băng gạc được hai tiếng đồng hồ liền run lên.
Triệu Khải Bình lặp lại một cách dứt khoát: “Lấy ra đi.”
Từng miếng băng gạc dính đầy máu được kẹp ra, đến miếng thứ ba thì máu chảy ra, một bác sĩ kêu lên: “Huyết áp tụt rồi! Người trong phòng phẫu thuật lập tức luống cuống tay chân: “Nhanh, nhanh, nhanh, truyền máu đi!”
Ánh mắt của Triệu Khải Bình nhìn về phía gương mặt không chút biểu cảm của dượng trong giây lát. Dượng nằm yên trên bàn phẫu thuật, yên lặng, nhẹ nhàng như mọi ngày. Dù toàn thân bị thương nặng như vậy, nhưng trên mặt lại chỉ có hai vết thương nhỏ, giống như một giây sau đã có thể mở to mắt, nở một nụ cười ngượng ngùng với Triệu Khải Bình.
“Đưa ống thông cho tôi.” Bỗng nhiên Triệu Khải Bình lên tiếng.
Các bác sĩ có mặt đều không rõ nội tình, liếc mắt nhìn nhau, bác sĩ phẫu thuật chính gật đầu nói với bác sĩ trẻ đang hỗ trợ: “Đi lấy đi.”
Giọng nói của Triệu Khải Bình vững vàng kiên định, cậu nói: “Tiếp theo để tôi chỉ đạo, một mình tôi sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm, nhưng mọi người cần phải hợp tác hết sức với tôi.”
Cậu hít một hơi thật sâu, duỗi ngón tay chỉ dọc theo phần bụng dưới bên phải bị thương đến chỗ đứt mạch máu rồi nói với mọi người: “Cắt vào từ chỗ này, luồn ống thông qua mạch máu cho đến chỗ đứt, sau đó bơm phồng bóng hơi của ống thông lên để làm tắc tĩnh mạch.”
Khi giọng nói của Triệu Khải Bình dừng lại, trong phòng phẫu thuật vang lên tiếng nuốt nước bọt. Mấy chục năm nay, bệnh viện huyện chưa bao giờ sử dụng phương pháp này để cầm máu, chưa nói đến khả năng quả bóng có thể làm tắc mạch máu là bao nhiêu, quan trọng nhất là khả năng để đưa ống thông thuận lợi đi vào từ chỗ vết thương ở bụng dưới bên phải là cực kỳ nhỏ.
“Bác sĩ Triệu, làm như vậy có mạo hiểm quá không?” Bác sĩ phẫu thuật chính hỏi.
Đôi mắt lộ ra ngoài của Triệu Khải Bình lộ ra vẻ kiên nghị, nhìn người trên bàn phẫu thuật nói: “Nếu làm thì không nhất định sẽ chết, nhưng nếu không làm thì nhất định sẽ chết.”
Trong nháy mắt phòng phẫu thuật trở nên im lặng trong, giây phút này là lúc lựa chọn giữa sự sống và cái chết. Bác sĩ phẫu thuật chính ngẩng đầu nhìn Triệu Khải Bình, sau đó chậm rãi gật đầu: “Bác sĩ Triệu, chúng ta làm.”
Cô và cha mẹ Triệu vội vã chạy đến bệnh viện, đang chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật với tâm lý sợ hãi, khi thấy Triệu Khải Bình bước ra, mọi người vô cùng khẩn trương.
“Bình Bình à, tình huống thế nào rồi?” Cha Triệu vẫn là người bình tĩnh nhất, còn mẹ Triệu thì gần như không nói nên lời.
Triệu Khải Bình chỉ nắm chặt vai ba mẹ mà không trả lời. Cậu quay người nhìn người cô vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ, nói với cô: “Dượng chảy máu rất nghiêm trọng, bây giờ chỉ còn một cách để cầm máu, đó là luồn một ống thông vào mạch máu, rồi dùng bóng khí bên trên để chặn chỗ bị vỡ.”
Từng câu từng chữ mà Triệu Khải Bình nói ra khiến khuôn mặt của cô trở nên tái nhợt. Khi Triệu Khải Bình hỏi cô có đồng ý không, bà lập tức ngã ngồi xuống băng ghế.
“Đồng ý, cô đồng ý.” Cô ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ: “Bình Bình à, cứu ông ấy, mau cứu ông ấy.”
Đèn báo trong phòng phẫu thuật vẫn luôn sáng khiến tất cả bác sĩ trên bàn phẫu thuật không dám thư giãn. Triệu Khải Bình không phải là bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp nên chỉ có thể ở bên cạnh hướng dẫn. Kỹ thuật của bác sĩ phẫu thuật chính rất tinh tế, ống thông thuận lợi luồn vào mạch máu tĩnh mạch, rồi từ từ tiến đến chỗ mạch máu bị vỡ. Triệu Khải Bình đích thân dùng băng gạc ấn vào chỗ chảy máu, cố gắng phớt lờ cảm giác ấm nóng do vết máu trên ngón tay mang lại, đó chính là sinh mạng đang ào ạt mất đi của người thân trên bàn phẫu thuật. Từng phút từng giây, người thân của cậu lại cách cậu xa hơn một bước.
Chỗ thủng trong mạch máu đã lộ ra rõ ràng. Đầu ống thông có thể mơ hồ nhìn thấy chỗ bị thủng, bác sĩ phẫu thuật chính hỏi cậu: “Bây giờ thổi phồng bóng khí sao?”
Triệu Khải Bình hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Bắt đầu đi.”
Bóng khí dần dần lấp đầy, lúc này cho dù trong phòng có kim rơi thì mọi người cũng có thể nghe thấy, tất cả đều đang nín thở chờ đợi. Cuối cùng, bóng đã được đẩy đến cực hạn, không chút sai lệch làm tắc mạch máu bị vỡ, máu ngừng chảy một cách thần kỳ.
“Mau khâu lại.” Giọng nói của Triệu Khải Bình trở nên khô khốc vì căng thẳng và hưng phấn.
Bác sĩ phẫu thuật chính khâu lại mạch máu bị vỡ một cách nhanh chóng và khéo léo. Toàn bộ quá trình diễn ra rất trật tự, đây là kết quả được rèn luyện ra sau khi nhóm của anh ấy trải qua hàng trăm ca phẫu thuật. Cuối cùng, anh ấy cắt chỉ khâu, cho Triệu Khải Bình một ánh mắt sẵn sàng.
Triệu Khải Bình cẩn thận gỡ bỏ miếng gạc đã đè lên. Máu không chảy ra nữa.
Không ai phát ra tiếng động, cả phòng phẫu thuật im ắng trong vài phút. Ánh mắt nóng rực của tất cả mọi người đều đổ dồn vào màn hình của thiết bị.
Khi huyết áp trở lại bình thường, trong phòng phẫu thuật vang lên một trận reo hò.
Triệu Khải Bình nhẹ nhàng chạm vào tai của người đàn ông đang nằm trên bàn phẫu thuật, khẽ nói: “Dượng ơi, mừng dượng trở về.”
Dượng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cô và cha mẹ vội vàng chạy lại trước giường, sau đó chạy chậm theo giường bệnh đến phòng chăm sóc đặc biệt. Đại Lâm vẫn chưa rời đi, đứng ở cửa chờ Triệu Khải Bình thay quần áo đi ra, nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt, mồ hôi trên trán vẫn chưa lau, anh ấy chu đáo đưa cho cậu một xấp khăn giấy.
“Không có vấn đề gì đúng không?” Khuôn mặt Đại Lâm tràn đầy quan tâm.
Triệu Khải Bình lắc đầu: “Ít nhất đã cứu được tính mạng, còn những vấn đề như bị gãy xương thì không nghiêm trọng.”
Đại Lâm liên tục nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Anh đưa cho Triệu Khải Bình chiếc điện thoại mà cậu đã nhờ anh cầm trước khi vào phòng phẫu thuật: “Chủ tịch Đàm đang tìm cậu đấy, đã gọi đến mấy chục cuộc rồi, tôi nghe máy rồi, nói với anh ấy là cậu đang có việc bận.”
Triệu Khải Bình liếc nhìn Đại Lâm, Đại Lâm xua tay: “Tôi không cố ý đâu, điện thoại của cậu có hiện tên người gọi. Tôi sợ chủ tịch Đàm có chuyện gì quan trong muốn tìm cậu nên mới bắt máy.”
Triệu Khải Bình ừ một tiếng, vỗ vai Đại Lâm: “Cảm ơn.”
Vốn dĩ Đại Lâm không cần phải đi cùng cậu trong chuyến đi này. Nếu không tuân thủ quy trình đăng ký phẫu thuật ở một nơi khác, rất có thể sẽ bị thu hồi giấy phép hành nghề bác sĩ, còn phải chịu phạt hành chính rất nghiêm trọng. Chưa kể, trên đường đi lại phóng nhanh như đua xe, nếu xảy ra một chút sai lầm, có lẽ sẽ phải bỏ mạng mình lại. Đại Lâm đã dùng sự nghiệp của mình để hỗ trợ Triệu Khải Bình, nếu nói Triệu Khải Bình không thấy cảm động chắc chắn là giả.
Triệu Khải Bình gọi lại cho Đàm Tông Minh, nhưng đường dây của đối phương đang bận. Đại Lâm xấu hổ sờ mũi, nói: “Lão Triệu, cậu đừng gọi nữa, vừa rồi tôi nói với chủ tịch Đàm là gia đình cậu có chuyện phải chạy đến Chiết Giang, anh ấy bắt tôi phải nói rõ là chỗ nào ở Chiết Giang, đã xảy ra chuyện gì. Sau khi tôi nói xong thì anh ấy lập tức cúp máy.”
Triệu Khải Bình cất điện thoại vào trong túi, quay đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, hóa ra đã gần nửa đêm rồi, cuộc phẫu thuật này đã thực hiện suốt năm tiếng.
“Bác sĩ Triệu, lần này thật sự phải cảm ơn cậu.” Bác sĩ phẫu thuật chính vừa thay quần áo xong đi ra, bắt tay với Triệu Khải Bình, tự giới thiệu: “Tôi tên là Lục Hữu Hằng, bác sĩ Triệu không nhận ra tôi đúng không?”
Đại Lâm vỗ tay với bác sĩ Lục, mỉm cười đặt tay lên vai anh ấy, giới thiệu với Triệu Khải Bình: “Lão Triệu, đây là Lão Lục, bạn học thời đại học của tôi, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở hội nghị y khoa hàng năm. Nếu không phải do cậu ấy có ấn tượng rất sâu sắc với cậu, có lẽ đã không có cách nào tìm đến cậu thông qua tôi rồi.”
Trên khuôn mặt thật thà của bác sĩ Lục có chút ngượng ngùng, nói với Triệu Khải Bình: “Tôi thấy bệnh nhân lúc được đưa đến đã mê sảng, trên người lại không có giấy tờ tùy thân, chỉ mang theo điện thoại di động, chúng tôi cũng không biết mật khẩu, may mà tôi nhìn thấy bức ảnh chụp gia đình trên màn hình khóa của ông ấy, trong đó có bác sĩ Triệu, lúc đó mới nghĩ đến việc liên hệ với cậu thông qua Đại Lâm.”
Đại Lâm cảm khái: “Cái gì là ý trời, đây chính là ý trời đó. Lão Triệu à, dượng của cậu đúng là phúc lớn mạng lớn.”
Khuôn mặt Triệu Khải Bình trở nên nghiêm túc, lùi lại một bước, cung kính cúi đầu với bác sĩ Lục.
“Bác sĩ Lục, cảm ơn anh.”
Lục Hữu Hằng sững sờ, sau đó trịnh trọng đáp lễ lại.
“Bác sĩ Triệu, tôi cũng cảm ơn cậu.”
Hai tay Đại Lâm vỗ lên lưng hai người, cười nói: “Được rồi, được rồi, giống hệt mấy người Nhật Bản. Hai người đều đã vất vả rồi, nhanh chóng nghỉ ngơi đi.”
“Bác sĩ Lục.” Một y tá nhỏ vội vàng chạy tới, thở dốc: “Khớp xương của bệnh nhân giường số 72 bị sưng lên, cảm thấy khó thở, anh qua xem đi.”
Lục Hữu Hằng trả lời: “Đến ngay.”
Anh ấy cười ngượng ngùng, nói với hai người họ: “Bệnh viện nhỏ của chúng tôi chính là như thế này, ít nhân viên quá. Bác sĩ Triệu, hẹn gặp lại. Đại Lâm, đợi tôi đến Thượng Hải, cậu nhớ mời tôi ăn cơm đấy.” Anh ấy duỗi tay, cụng nắm đấm với Đại Lâm, sau đó quay người đi theo y tá nhỏ.
Đèn trên hành lang ảm đạm, chỉ có chiếc áo khoác trắng cũ kia giống như một chùm ánh trăng, chiếu vào vực sâu tăm tối từng chút một.
Triệu Khải Bình để Đại Lâm lái xe của mình trở về Thượng Hải trước, đừng làm trì hoãn chuyện trực ban ngày mai. Cậu không biết rõ kết cấu của bệnh viện này, vì vậy chỉ có thể dựa vào bảng hướng dẫn để tìm phòng chăm sóc đặc biệt. Trong màn đêm u tịch, chỉ có những bóng đen lững lờ ngoài hành lang.
Cảm giác mệt mỏi dâng trào như thủy triều, những đốm sáng lờ mờ bắt đầu hiện ra trước mắt. Triệu Khải Bình ngồi xuống chiếc ghế dài cách phòng ICU mấy bước, nhắm mắt lại.
Trên khuôn mặt có một cảm giác ấm áp. Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu cậu: “Bác sĩ Tiểu Triệu.”
Trên thế giới này chỉ có một người duy nhất gọi cậu là bác sĩ Tiểu Triệu.
Triệu Khải Bình muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện ra cậu đã kiệt sức đến mức mất đi ý muốn mở miệng.
Cậu không mở mắt ra, chỉ dựa đầu vào tường, vươn cánh tay về phía trước.
Đàm Tông Minh nắm chặt lấy bàn tay kia, anh nói: “Bác sĩ Tiểu Triệu, anh ở đây.”
Anh nắm lấy tay Triệu Khải Bình, ngồi xuống băng ghế, nhẹ nhàng để Triệu Khải Bình tựa đầu vào vai mình.
Cuối cùng Triệu Khải Bình cũng có thể thả lỏng, thở một hơi thật dài.
Hai người ngồi dựa vào nhau một lúc lâu, cho đến khi Triệu Khải Bình lấy lại sức để nói chuyện. Đôi mắt anh nhìn vào cái bóng chồng chéo lên nhau của hai người, giống như nhìn thấy một hình ảnh phản chiếu chuyện xưa.
“Đàm Tông Minh, hôm nay em thực sự rất lo lắng. Anh có biết hàm lượng máu trong cơ thể con người là bao nhiêu không? Khoảng 4000cc. Khi em đi vào, toàn bộ máu của dượng đã được đổi một lần rồi. Lúc đó trong đầu em toàn nghĩ là: Xong rồi, không thể cứu được. Nhưng em không thể nói, em sợ một khi em nói ra, mọi chuyện sẽ thật sự kết thúc.”
“Khi họ rạch dao trên người ông ấy, cả bàn tay em run rẩy. Em nhớ đến cảm giác cầm dao, cảm giác từng nhát dao cứa vào máu thịt. Em ghét cảm giác đó, nhưng em phải nhìn, nhìn họ cứa từng dao để mở bụng dưới của ông ấy ra từng chút từng chút, tách mạch máu của ông ấy ra. Tay của em dường như không còn là của em nữa, giống như đang ngâm trong nước ấm, càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, giống như máu của ông ấy đang sôi lên. Bùng cháy, không còn lại gì cả.”
“Em chưa bao giờ nói với anh chuyện em từng học ngoại khoa, không phải khoa chỉnh hình.Thầy của em là bác sĩ ngoại khoa lâm sàng giỏi nhất Thượng Hải lúc bấy giờ. Ông ấy rất lợi hại, lợi hại đến mức khiến người ta thắc mắc bàn tay của ông ấy phát triển như thế nào. Em kính nể ông ấy, nhưng cũng không phục lắm, em nghĩ rằng chỉ cần bản thân đủ cố gắng thì sớm muộn gì em cũng có thể đạt đến trình độ như ông ấy.
“Vào kỳ nghỉ hè năm thứ ba đại học, em đến bệnh viện liên kết để thực tập. Một ngày nọ, trong khoa đưa đến một người bị tai nạn xe hơi, tĩnh mạch ở bụng bị vỡ, máu liên tục chảy trên đường được đưa đến. Anh ấy không phải là bệnh nhân của thầy chúng em. Lúc đó thầy bị bong võng mạc, một bên mắt không nhìn thấy được, đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tại nhà. Các bác sĩ kia không giải quyết được, đành phải mời thầy đến tận nơi để hướng dẫn. Thầy đi vào nhìn rồi nói chỉ có một cách cầm máu, đó là bịt lỗ hổng bằng bóng trong ống thông tiểu. Thầy bảo người tìm đại sư huynh của em đến, nhưng không may hôm đó đại sư huynh không có ở Thượng Hải, không ai có thể làm ca phẫu thuật này. Đám thực tập sinh chúng em đều ở đó giúp thay băng gạc, vì vậy em xung phong đứng ra nhận việc, nói em sẵn sàng đến thử”.
“Thầy cứ nhìn em mà không nói gì. Các bác sĩ có mặt cũng không đồng ý, nhưng bọn họ cũng không muốn tự mình mạo hiểm như vậy. Người nhà luôn nói để bác sĩ làm chủ mọi chuyện, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, người đứng đầu sóng ngọn gió vẫn luôn là bác sĩ. Lúc đó em hăng hái xông lên như vậy thật sự rất ngu ngốc. Em chỉ muốn chứng minh rằng mình đủ tư cách để làm học trò của thầy. Cuối cùng thầy cũng gật đầu, em được vào bàn phẫu thuật mà tim đập rộn ràng. Mặc dù em đã sớm trải qua nhiều cuộc phẫu thuật, nhưng đây là lần đầu tiên em là người phẫu thuật chính. Anh có thể tưởng tượng được không, để một sinh viên năm ba đến phụ trách một cuộc phẫu thuật quan trọng như vậy? Sau này tất cả mọi người đều nói đầu óc thầy có bệnh, cho nên mới khiến cho khí tiết tuổi già không giữ được.”
“Thực ra lúc đó em đã đưa được ống thông vào mạch máu nhưng khi thổi phồng bóng khí thì thành mạch máu của bệnh nhân bị vỡ.”
“Không cứu được người, người nhà của bệnh nhân đổi ý, kiên trì muốn kiện thầy. Bệnh viện nhìn vào thâm niên của thầy nên đã bỏ tiền ra để đối phương rút đơn kiện. Thầy bị chuyển từ ngoại khoa lâm sàng sang làm cơ sở, em không tiếp tục đi theo thầy, mà lại giống như một binh lính đào ngũ trốn sang khoa chỉnh hình. Từ đó thầy không bao giờ vào phòng phẫu thuật nữa, cũng không tuyển thêm một học trò nào, cho đến khi thầy mất.
“Hôm nay lúc ở trong phòng phẫu thuật, em vẫn luôn nghĩ, có phải sư phụ đang ở trên trời nhìn em hay không.”
Đàm Tông Minh quay đầu lại, đặt một nụ hôn lên đầu Triệu Khải Bình.
“Ừ, ông ấy đã nhìn thấy rồi. Đệ tử cuối cùng của ông không làm ông mất mặt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT