Hiên tại Triệu Khải Bình là bác sĩ phó khoa, mỗi tuần có hai ngày khám bệnh và một ca trực đêm, thời gian còn lại thì lên lịch phẫu thuật, khi bận rộn thì phải làm hơn chục ca phẫu thuật một tuần, chưa kể đến cậu còn có nhiệm vụ nghiên cứu khoa học, cơ bản giống hệt như một con quay, làm việc liên tục không nghỉ cả ngày lẫn đêm. Cậu vừa đến phòng làm việc thì y tá Giang đã chạy tới báo tin: “Bệnh nhân ở giường số 83 đã tỉnh lại, trưởng khoa Từ bảo cậu đến xem.”

“Đến ngay đây.” Triệu Khải Bình mặc áo khoác trắng, rửa tay, nhân tiện lấy bảng danh sách kiểm tra phòng trên bàn.

“Trưởng khoa Từ đã ở đó đợi cậu rồi, cậu vẫn còn thời gian kiểm tra phòng. Chúng ta phải nhanh lên.”

Y tá Giang là cộng tác thực tập đầu tiên của Triệu Khải Bình trong nhóm bệnh đặc biệt, cô ấy sợ nhất là người khác gọi cô ấy là chị Giang, sợ bị gọi thành liệt sĩ cách mạng, vì vậy Triệu Khải Bình chỉ gọi cô ấy là “Y tá Giang” giống như những người trong khoa. Với thâm niên của mình, cô ấy đã tham gia vô số ca phẫu thuật, hầu như khi các bác sĩ phẫu thuật chính giơ tay ra là cô ấy đã biết cần sử dụng dụng cụ gì. Người phương Bắc nói chuyện vô cùng trung khí, nói chuyện với ai cũng dùng từ “Ngài”, suốt ngày cười tủm tỉm, trì hoãn suốt bao nhiêu năm vẫn chưa được thăng lên chức y tá trưởng nhưng cũng không nghe thấy cô ấy phàn nàn câu nào. “Tôi thích làm công việc này, cảm thấy có hứng thú!” Khi người khác hỏi thì cô ấy cứ trả lời như vậy, còn mỉm cười khoe hàm răng trắng.

Triệu Khải Bình rất thán phục tâm lý của y tá Giang, luôn có một trái tim trẻ tuổi. Cậu và y tá Giang ở phía sau cùng đi bộ đến phòng ICU, trên đường đi còn kiểm tra một số phòng có bệnh nhân quan trọng, trò chuyện với bệnh nhân về cảm giác của họ sau ca mổ, nghe bác sĩ điều trị báo cáo kết quả quan sát. Đãi ngộ hiện tại của cậu tham chiếu theo trưởng khoa, mỗi tuần kiểm tra phòng bệnh một lần là được, bác sĩ điều trị bình thường phải đi kiểm tra phòng bệnh mỗi ngày. Chuyện kiểm tra phòng bệnh cũng không giống như trên TV chiếu, sau lưng có một đám bác sĩ đi theo, ước gì có thể như đám mây mang điềm lành đi đến khắp muôn nơi, trong tình huống bình thường, sẽ dẫn theo mấy sinh viên đi đến từng phòng bệnh thăm hỏi sức khỏe của bệnh nhân, cùng ông cụ, bà cụ trò chuyện về tình hình sức khỏe gần đây, nếu bệnh nhân có bất kỳ vấn đề gì, chỉ cần nói ra chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết, nếu không sao, không sao thì càng tốt, ngài có thể yên tâm dưỡng bệnh. Sau khi đối chiếu tình trạng của phòng bệnh với bác sĩ điều trị và y tá, dặn đi dặn lại một số vấn đề cần phải chú ý là coi như xong.

Từ trước đến nay giường bệnh luôn trong tình trạng chật cứng, sau khi phẫu thuật, bệnh nhân ở khoa chỉnh hình lại phải nằm trên giường bệnh mười ngày nửa tháng, tỷ lệ đổi giường thấp đến mức nhiều bệnh nhân chỉ có thể nằm dài trên hành lang, khi bị người khác kéo tay, Triệu Khải Bình chỉ có thể an ủi người ta: “Ngài đừng vội, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp giúp ngài.” Thực ra, nhiều khi chính cậu cũng không tin câu nói này, bệnh viện số 6 có 1950 giường bệnh, gần một phần ba được sắp xếp cho khoa chỉnh hình nhưng vẫn không đủ để xoay sở. Thực trạng chính là như vậy, nhưng để thực hiện công tác tư tưởng với những bệnh nhân và người nhà đang lòng như lửa đốt kia, thật sự không dễ dàng như trong tưởng tượng.

Lúc đầu y tá Giang còn muốn thúc giục Triệu Khải Bình nhanh lên, nhưng nhìn thấy cậu cẩn thận như vậy, cô ấy dứt khoát không nói gì nữa. Đợi đến khi Triệu Khải Bình viết xong ghi chép kiểm tra phòng, cả hai chạy đến phòng bệnh ICU thì đã muộn gần bốn mươi phút. Bên ngoài phòng bệnh có mấy người đang đứng, sắc mặt viện trưởng Phó xanh mét, nghiêm mặt nhìn Triệu Khải Bình, ánh mắt ấy giống hệt như dao rọc giấy, y tá Giang nói chuyện giúp Triệu Khải Bình: “Bác sĩ Triệu rất bận, vừa kiểm tra phòng xong là lập tức chạy đến đây ngay.”

Từ Hàng đang nói chuyện với Đàm Tông Minh cũng ngẩng đầu lên chào Triệu Khải Bình.

“Vừa rồi tôi đã kiểm tra rồi, tình trạng của ông cụ cũng tốt, hiện tại đã tỉnh lại rồi, cậu vào kiểm tra các chỉ số rồi chào hỏi với ông cụ đi.”

Triệu Khải Bình trả lời, đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong. Ông cụ đang nằm nửa người, eo hơi nâng lên, tư thế rất khó chịu.

Lúc này Đàm Tông Minh mới nói: “Bác sĩ Triệu, làm phiền cậu rồi.”

Triệu Khải Bình gật đầu: “Chuyện tôi nên làm mà.”

Cậu thay quần áo chống khuẩn, đi vào phòng ICU với y tá Giang. Y tá Giang đã làm việc ở khoa chăm sóc đặc biệt mấy năm, tay chân rất nhanh nhẹn, nhẹ nhàng lật người cho ông cụ. Hiện tại ông cụ chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, trên tủ còn đặt hộp giữ ấm, có lẽ là do y tá mang đến sáng nay. Triệu Khải Bình đích thân đút từng thìa cháo nhỏ, còn y tá Giang thì treo bình nước truyền dịch dinh dưỡng cho ông cụ.

Thuốc gây mê của ông cụ vừa mới hết, đầu óc không rõ ràng lắm, đảo mắt nhìn mấy lần, lập tức nhìn thấy trước mặt xuất hiện một người thanh niên. Cậu thanh niên nhìn ông chằm chằm một lúc lâu, vươn tay mở mí mắt của ông ra, lại kiểm tra các dây dẫn trên người ông, còn cầm thìa đút ông ăn. Trong đời ông cụ, ngoại trừ lúc bị bắt làm tù binh ra thì chưa bao giờ phải bị động như vậy, muốn mở miệng ra nhưng lại phát hiện trong miệng nhét thứ gì đó, trong cổ họng có đờm, dù ông có cố gắng như thế nào cũng chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô. Lúc này ông cụ mới hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ là trước mặt hơi mơ hồ, rõ ràng đang là ban ngày, sao trong phòng càng ngày càng tối?

Ông vừa cử động cánh tay, lập tức bị giữ lại: “Ông ơi, ông đừng nhúc nhích, trên người còn đang truyền nước đấy.”

Tất nhiên ông biết đang truyền nước, ông cũng không có ngốc. Ông cụ tức giận trừng mắt nhìn, đáng tiếc người thanh niên không nhìn thấy. Trong lòng ông cảm thấy khó chịu, đảo mắt mấy vòng, lập tức nhìn thấy Đàm Tông Minh qua cửa kính, ông muốn dùng mắt ra hiệu cho Đàm Tông Minh, nhưng Đàm Tông Minh không hiểu, chỉ đứng đó không nhúc nhích, ông cụ càng tức giận hơn, trong lòng thầm mắng: “Ranh con chết tiệt!” Mắng xong lại thấy hoa mắt, ngủ thiếp đi.

Ông cụ bị ánh mặt trời đánh thức, mặt mày nóng bừng, ngứa ngáy như có kiến bò. Ông cụ nằm trong tư thế vặn vẹo một hồi lâu, cố gắng cử động, nhưng toàn thân không có chút sức lực, những ống dẫn kia giống như dây thừng trói ông vào giường. Ông phát ra mấy tiếng lẩm bẩm mơ hồ từ trong cổ họng, trên cổ đeo một chiếc nẹp cổ, muốn cử động một chút cũng không được, chỉ có thể khó nhọc dời mắt, thoáng thấy vị bác sĩ trẻ đang đứng trước thiết bị kêu tích tích ghi chép gì đó.

Nghe thấy động tĩnh, Triệu Khải Bình nhanh chóng bước đến bên giường bệnh, kiểm tra tình hình của ông cụ, hỏi ông: “Hiện tại ông cảm thấy thế nào? Nếu đau thì nháy mắt.”

Ông cụ nháy mắt một cái, Triệu Khải Bình dùng một tay cố định cổ cho ông, một tay còn lại đỡ thắt lưng ông, giúp ông trở người.

“Ông đừng tự tiện di chuyển, nếu không sẽ có khả năng bị tắc mạch, khi đó ông sẽ càng cảm thấy đau hơn. Đúng giờ sẽ có người đến trở mình cho ông.” Triệu Khải Bình thấy dịch dinh dưỡng đã được truyền xong, rút kim tiêm trên tay ông cụ ra: “Mấy ngày này ông không thể ăn được, chúng cháu sẽ truyền dịch cho ông, nhiều lắm là uống chút nước cháo.”

Cổ họng ông cụ lại phát ra mấy tiếng, Triệu Khải Bình nói thêm: “Ông đừng cố gắng nói chuyện nữa, không thể nói ra tiếng đâu. Ông cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, chúng cháu có kinh nghiệm, biết cần phải làm gì, ông không cần nói, chúng cháu sẽ trực tiếp làm giúp ông.”

Ông cụ muốn nói cũng không nói được, muốn cử động cũng không thể cử động được, vô cùng bực bội, giống như sư tử bị rút móng vuốt, trong ngực dâng lên một cỗ chua xót. Quả nhiên già rồi. Ông sống đến cái tuổi này để làm gì, tại sao trước khi vào điện Diêm Vương còn bắt ông phải chịu ủy khuất như thế này?

Triệu Khải Bình thấy ông cụ mở to hai mắt, hiểu rõ ông cụ đang bị tổn thương lòng tự trọng. Làm bác sĩ cũng phải biết chút binh pháp, đánh một gậy để bệnh nhân nghe lời, phối hợp điều trị, làm xong việc phải cho bệnh nhân chút quả ngọt để an ủi tâm trạng của họ. Bị bệnh sợ nhất là suy nghĩ lung tung.

“Ông ơi, chắc là ông còn chưa biết tên của cháu nhỉ?” Triệu Khải Bình giơ bảng tên của mình ra: “Cháu tên là Triệu Khải Bình, là bác sĩ điều trị chính cho ông, cháu sẽ phụ trách toàn bộ quá trình điều trị cho ông.”

Ông cụ lẩm bẩm mấy tiếng, biểu thị đã biết, đôi mắt nhìn vách tường bên cạnh.

“Ông ơi, cháu nghe nói ông là anh hùng kháng chiến, khi còn ở trong lực lượng không quân, đã tiêu diệt rất nhiều máy bay địch, có thật không ông?” Triệu Khải Bình đã biết rõ vẫn còn cố hỏi.

Ông cụ nghe anh nhắc đến những năm tháng huy hoàng của mình, cả người như được tiếp thêm sức sống, vừa bất lực vì không thể nói chuyện, vừa không muốn quá đắc ý khi nhắc đến năm tháng anh dũng của mình, cho nên ông chỉ có thể kiềm chế chớp chớp mắt, ậm ừ mấy tiếng.

“Vậy thì ông thật sự rất tài giỏi rồi. Đợi đến khi ông được chuyển đến phòng bệnh thường, ông nhất định phải kể cho cháu nghe đấy.” Triệu Khải Bình nhìn thấy ánh mắt của ông cụ chậm rãi quay lại, biết lời tâng bốc của mình đúng rồi: “Máy bay hồi đó hẳn là khác với bây giờ, phi công ngồi trên đó không khó chịu sao?”

Cũng được, quen là được, làm sao có thể thoải mái như bây giờ được. Ông cụ thở dài, nhắm mắt lại.

“Ông đã từng bị thương chưa?” Triệu Khải Bình nhìn thấy trên má trái của ông cụ có một vết sẹo rõ ràng.

Đương nhiên. Có vô số vết thương lớn nhỏ đếm không hết. Vết sẹo trên mặt là do mảnh vỡ của vỏ đạn gây ra. Ông cụ lại mở mắt ra, nhớ lại những năm tháng rong ruổi khắp nơi, một ngọn lửa nhỏ sáng lên trong đôi mắt đục ngầu của ông.

Hơn bảy mươi năm rồi.

Những đồng đội năm đó đã không còn nữa, chỉ còn lại nỗi đau từ trong xương cốt khi trời âm u đổ mưa luôn nhắc nhở ông: Ông già, ông còn sống.

Sống đến tuổi chẳng còn ai chịu uống vài ly với ông.

“Xem ra ông thực sự chịu đau rất giỏi.” Triệu Khải Bình cười nói: “Thân thể này không thua gì một ông cụ 70 tuổi đâu ạ.”

Cảm xúc thương cảm của ông cụ bị lời nói của Triệu Khải Bình kéo một cái, thoáng chốc tan thành mây khói. Ông cụ thích nhất là được người khác khen mình trẻ: Đó là chắc chắn rồi!

Có rất nhiều người đến thăm lão thủ trưởng, nhưng đều bị Đàm Tông Minh chặn lại với lý do ông cụ đang nghỉ ngơi. Lúc Triệu Khải Bình bước ra khỏi phòng ICU, Đàm Tông Minh đang đợi ở cửa: “Bác sĩ Triệu, có thể nói chuyện vài phút được không?”

Triệu Khải Bình tháo khẩu trang xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, nhưng phải đợi tôi thay quần áo trước đã. Cũng sắp tan làm rồi, nếu chủ tịch Đàm vẫn chưa ăn cơm, vậy thì chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện, như vậy cũng có thể tiết kiệm chút thời gian. Buổi chiều tôi còn có hai ca phẫu thuật.”

Đàm Tông Minh rất nghe lời, đi xuống lầu đợi Triệu Khải Bình.

Triệu Khải Bình thay quần áo xong, quay lại phòng làm việc lấy thẻ ăn, không biết nghĩ tới điều gì, bước đến cửa sổ nhìn xuống, bên dưới không có người, có thể nhìn thấy xe của Đàm Tông Minh.

Đàm Tông Minh đang đợi cậu ở đại sảnh, trên tay vẫn còn cầm theo một cái bình giữ nhiệt, Triệu Khải Bình vừa nhìn thoáng qua đã biết cái này và cái bình trong phòng ông cụ giống hệt nhau.

“Đã để chủ tịch Đàm đợi lâu rồi.” Triệu Khải Bình vẫy tay với anh.

“Tôi cũng vừa mới xuống.” Đàm Tông Minh lễ phép cười: “Bác sĩ Triệu muốn ra ngoài ăn cơm, hay là?”

“Ăn ở căn tin đi, tiện hơn.” Triệu Khải Bình giơ thẻ ăn trong tay lên: “Tôi mời, chủ tịch Đàm cũng đừng từ chối. Văn bản của Bệnh viện số Sáu chúng tôi đã quy định rõ không được nhận bất kỳ thứ gì từ bệnh nhân và người nhà của họ.”

Khi đang nói chuyện, có hai đồng nghiệp đi ngang qua Triệu Khải Bình, hỏi cậu có muốn đi ăn cùng không, còn cố ý quan sát Đàm Tông Minh mấy lần.

Triệu Khải Bình xua tay đuổi người đi: “Chỗ tôi còn có một người bạn, muốn dẫn anh ấy đi tham quan căn tin của bệnh viện chúng ta, mọi người đi trước đi.”

“Vậy làm phiền bác sĩ Triệu.” Đàm Tông Minh không khách sáo, anh nhìn ra được bác sĩ Triệu này là người thông minh, giữa người thông minh không cần phải nói nhiều.

Căn tin của bệnh viện có ba tầng, tầng ba dành để phục vụ bữa ăn cho nhân viên y tế. Triệu Khải Bình gọi ba món chay, một món mặn, nửa bát cơm, nửa củ khoai lang, và một bát canh cải bó xôi với trứng. Cậu hỏi Đàm Tông Minh muốn ăn gì, Đàm Tông Minh không đói bụng, nên tùy tiện gọi mấy món, trong lòng âm thầm ghi nhớ số tiền Triệu Khải Bình đã quẹt thẻ, mười lăm tệ. Hai người chọn một góc bên cửa sổ ngồi xuống, lúc này Triệu Khải Bình mới nhận ra từ chỗ này cũng có thể nhìn thấy cây hoa quế ánh vàng kia, giống như cả ngày dài nô đùa vui vẻ.

Đàm Tông Minh mở nắp bình giữ ấm ra, mùi thơm ngào ngạt xông vào khoang mũi Triệu Khải Bình. Một chén canh gà trong suốt, xem ra được làm rất công phu, khác nhau một trời một vực với món canh dùng gà đông lạnh để nấu ở bên ngoài.

“Bác sĩ Triệu, ban đầu định mang món canh này đến cho ông cụ nhà chúng tôi, nhưng y tá nói hiện tại không thể uống, chỉ có thể uống một ít nước cháo, nếu cậu không chê thì có thể nếm thử.” Đàm Tông Minh đổ nửa bát canh gà vào nắp bình, đẩy đến trước mặt Triệu Khải Bình.

“Chủ tịch Đàm khách khí quá, canh này tốn nhiều thời gian làm như vậy, tôi mà uống thì ngại lắm.” Triệu Khải Bình chỉ vào bát canh rau bó xôi  đặt trước mặt: “Tôi uống canh rau bó xôi là được rồi, đỡ mệt.”

“Không phải chiều nay bác sĩ Triệu còn phải làm phẫu thuật sao? Uống chút canh gà, tích lũy sức lực.” Đàm Tông Minh lại đẩy nắp bình về phía Triệu Khải Bình thêm một chút: “Món ăn bỏ bao công sức để làm ra mà lại không có ai muốn ăn, cũng giống như kiếm khách bất khả chiến bại đi khắp thiên hạ không thể tìm được đối thủ, rất cô đơn.”

Triệu Khải Bình ngẩng đầu nhìn Đàm Tông Minh, hỏi anh: “Món canh này là do chủ tịch Đàm nấu sao?”

Đàm Tông Minh mỉm cười gật đầu: “Ngạc nhiên lắm sao?”

Triệu Khải Bình cũng cười: “Không. Chỉ là cảm thấy chủ tịch Đàm khá nhàn nhã.” Đợi hơn tám tiếng mới có một bát canh gà, đây còn là người có thể làm được việc lớn đó.

“Vậy bác sĩ Triệu có thể giúp tôi nếm thử mùi vị nhàn nhã này.” Ngay cả cái thìa cũng đã được Đàm Tông Minh đưa tới, Triệu Khải Bình cũng không tiện từ chối, nếm thử một thìa tượng trưng. Hương vị lại ngon đến mức khiến cậu choáng váng.

“Thực ra thì phải nấu mười tiếng mới được. Nhưng tối hôm qua tôi về muộn, buổi sáng lại vội đến đây, cho nên chỉ có thể hầm hơn tám tiếng.” Đàm Tông Minh hỏi Triệu Khải Bình: “Có phải mùi vị không được ngon không?”

“Rất ngon, rất ngon, nếu món canh này mà không ngon thì các nhà hàng ở bên ngoài phải làm ăn sao đây.” Triệu Khải Bình ăn ngay nói thật, cậu tò mò hỏi Đàm Tông Minh: “Phải nấu lâu như vậy mà chủ tịch Đàm vẫn luôn trông chừng, chẳng lẽ trong nhà không có dì giúp việc sao?”

“Tất nhiên có dì giúp việc, nhưng tôi muốn đồ ông cụ ăn đều là do tôi làm.  Tôi cũng thích trông, dù sao cũng không có việc gì để làm.”

Triệu Khải Bình không thể tưởng tượng nổi Đàm Tông Minh tài giỏi làm gì trong tám tiếng đồng hồ dài đằng đẵng đó, cứ ngồi nhìn nồi canh sôi ùng ục ùng ục như vậy, cảnh tượng này quá cô đơn rồi. Mỗi lần mẹ Triệu ở nhà nấu canh, còn phải dùng máy tính bảng để xem kịch nữa đấy.

Cậu lại uống thêm vài ngụm canh, Đàm Tông Minh ngồi ở bên kia gắp mấy đũa rồi cũng đặt xuống.

“Chủ tịch Đàm, hay là anh kể cho tôi nghe về chuyện của ông cụ lúc trẻ đi, để tôi dễ tán gẫu với ông, dỗ ông vui vẻ.” Đương nhiên Triệu Khải Bình nhận ra sự phiền muộn của Đàm Tông Minh, cho nên nghĩ cách kéo đề tài về ông cụ.

“Có thể, từ nhỏ tôi đã nghe ông cụ kể về những sự tích hiển hách của ông, lỗ tai sắp mọc kén rồi. Nếu bác sĩ Triệu không ngại phiền, muốn tôi nói ba ngày ba đêm cũng không vấn đề gì.” Đàm Tông Minh cười nói, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, hoa quế bên ngoài cửa sổ rơi như mưa. “Tôi sống với ông từ khi còn bé. Trong sân cũng có một cây hoa quế lớn như thế này.”

“Thật sao? Vậy chắc là thơm lắm nhỉ.” Triệu Khải Bình đặt thìa xuống, cũng nhìn về phía cây hoa quế kia.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cành lá. Hoa quế rơi xuống. Những cánh hoa mềm mại và mỏng manh rì rào rơi trên xe, trên băng ghế, trên vỉa hè lát đá cẩm thạch, trên những cánh hoa còn mang theo niềm vui của cuộc sống.

Triệu Khải Bình tiếp tục uống canh, nghe Đàm Tông Minh nhẹ nhàng kể chuyện.

Có lẽ trong bát canh này ẩn chứa cả mùa thu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play