Trương Dịch Văn vốn ở cùng Diêu Lương, lúc đó hai người mua một căn nhà, còn định không có hôn ước thì cũng có căn nhà này làm minh chứng, ai ngờ cuối cùng vẫn chia tay.
Chia tay rồi, Trương Dịch Văn dọn đi. Sau đó hắn cũng không dám tơ tưởng đến ngày nào đó được quay trở lại, được nghe Diêu Lương nói một câu cùng nhau về nhà.
Câu nói vừa rồi của Diêu Lương hiển nhiên khiến Trương Dịch Văn sửng sốt, nhưng vui vẻ vẫn chiếm phần hơn. Có lẽ đêm nay uống quá nhiều rượu, Trương Dịch Văn cảm thấy đầu óc có chút không tỉnh táo, chân như giẫm trên mây, gương mặt ngụy trang lạnh lùng thường ngày đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, nét vui mừng lộ rõ trên mặt. Ai nhìn cũng nghĩ có chuyện gì tốt xảy ra với hắn.
Kỳ thực hồi tưởng lại, bọn họ mới chia tay được một tháng, ngay cả quần áo của Trương Dịch Văn vẫn còn trong nhà.
Cách bài trí vẫn như trước, không có nhiều thay đổi, khiến Trương Dịch Văn có chút hoảng hốt, tựa hồ chia tay hóa ra chỉ là một giấc mộng.
"Hoa hướng dương đâu rồi?"
Trương Dịch Văn nhìn chiếc bình trống rỗng, hắn nhớ rõ từ lúc họ bắt đầu sống chung, ngày nào cũng có hoa hướng dương trong bình, mỗi lần nhìn lại đều thấy hoa hướng dương nở rực rỡ.
Lúc này chiếc bình trống không, trong lòng Trương Dịch Văn mơ hồ có dự cảm không lành.
Giống như lúc Diêu Lương bảo hắn cùng nhau đón Giáng sinh, trái tim Trương Dịch Văn luôn bị ám ảnh bởi một cảm giác bất an nhàn nhạt không thể nào bỏ qua được.
"Ném."
Lời nói nhẹ nhàng, thậm chí trên mặt cũng không bao nhiêu biểu cảm.
Nếu như trước khi Diêu Lương nói câu này, Trương Dịch Văn còn tưởng rằng hai người có cơ hội làm hòa, thì sau khi nghe Diêu Lương nói, cơ hội đó cũng tan thành mây khói.
Niềm vui vụt tắt, Trương Dịch Văn liền trở nên tỉnh táo, giống như bị dội gáo nước lạnh vào người.
"Cậu tắm trước đi, quần áo vẫn trong tủ."
Diêu Lương cởi áo khoác dày ra, nói xong liền đi vào phòng làm việc, chỉ để lại một mình Trương Dịch Văn.
Trương Dịch Văn đứng tại chỗ, có chút sững sờ, nơi này đã từng rất thân thuộc, từng được gọi là nhà, hiện tại hắn lại không được tự nhiên như vậy, cảm giác bối rối xa lạ làm người ta bất an.
Trương Dịch Văn nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, nở một nụ cười gượng gạo rồi đi vào phòng tắm.
Câu nói cùng nhau đón Giáng sinh dường như không phải để phá tan tường băng giữa bọn họ, mà là một bản án tử hình cho mối quan hệ này.
Sau khi Trương Dịch Văn ra khỏi phòng tắm, thấy bóng dáng Diêu Lương vội vàng trong bếp, động tác lau tóc bằng khăn lông của Trương Dịch Văn ngừng lại, đứng ngây ngẩn cả người. Thấy Diêu Lương chuẩn bị xoay người, hắn vội lấy lại tinh thần ngồi xuống bàn ăn.
Trương Dịch Văn ngây người cũng không có gì lạ, dù sao trước giờ người vào bếp luôn là Trương Dịch Văn, Diêu Lương có thể nói là hoàn toàn không liên quan đến phòng bếp. Lần trước Diêu Lương vào bếp, nhà của họ suýt phải sửa sang lại toàn bộ.
Trương Dịch Văn còn đang nghĩ mới một tháng mà Diêu Lương đã thay đổi như vậy thì Diêu Lương đã đặt một bát canh nóng trước mặt Trương Dịch Văn.
"Đêm nay cậu uống nhiều như vậy, trước khi đi ngủ thì uống một chút đồ nóng đi."
Trương Dịch Văn có một thói quen kỳ lạ sau khi uống rượu, nếu sau khi trở về không uống một chút canh nóng rồi đi ngủ, sáng hôm sau thức dậy chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Trước mặt Trương Dịch Văn là bát canh nóng, trong bát chẳng có gì, nhìn sơ đã biết đó chỉ là nước dùng đun lên rồi cho vào bát. Diêu Lương thường làm như vậy, nhưng hôm nay hơi nóng của canh đã làm ướt mắt người, khiến người ta khóc, ướt cả hốc mắt.
Trương Dịch Văn vùi đầu uống canh, uống xong đặt bát xuống thì thấy Diêu Lương vẫn đứng đối diện, lẳng lặng nhìn hắn.
"Đưa cho tôi."
Giống như trước đây, Diêu Lương vẫn luôn chờ Trương Dịch Văn uống canh, vẫn là ba chữ đó, rửa sạch bát giống như xưa, rõ ràng mọi chuyện vẫn như cũ, nhưng lại chẳng thể quay về.
Trương Dịch Văn yên lặng nhìn bàn tay Diêu Lương vươn tới, một hồi lâu mới đặt chiếc bát lên tay Diêu Lương, nhưng Trương Dịch Văn không buông tay, Diêu Lương cố gắng kéo chiếc bát lại nhưng Trương Dịch Văn cũng nắm chặt lấy. Diêu Lương không khỏi nghi ngờ nhìn Trương Dịch Văn.
"Chúng ta sẽ không quay lại với nhau đúng không."
Trương Dịch Văn thẳng tắp nhìn Diêu Lương, giọng điệu bình thường cứ như đang trần thuật, nhưng nghe kỹ có thể cảm nhận được sự run rẩy trong thanh âm của hắn.
"Diêu Lương, nói cho tôi biết tại sao cậu lại muốn cùng tôi đón Giáng sinh?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT