Lâm Phong dường như có một giấc mơ.

Cậu nhìn thấy một cậu bé mặc đồng phục học sinh. Cậu bé rất gầy, không cao, ngoại hình không có gì nổi bật, trên má còn có vài nốt mụn và tàn nhang. Cặp kính dày cộp chẳng những không vớt vát lại chút nào cho dung mạo, ngược lại còn có cảm giác hề hề buồn cười.

Cậu cảm thấy như mình đã gặp đứa trẻ này ở đâu đó.

Cậu bé không để ý đến sự tồn tại của Lâm Phong, vẫn cúi đầu chăm chú làm bài tập.

Lâm Phong hiếu kỳ rón rén đi đến phía sau cậu bé, khẽ nhướn người về trước để nhìn trộm bảng tên.

- -Diệp Kiều.

Lâm Phong hiện tại đối với cái tên này thật khó mà quên được, thiếu điều hận thấu xương.

Diệp Kiều bỗng nhiên đứng dậy, bắt đầu thu dọn cặp sách.

Cậu nhóc đeo chiếc cặp dài bằng nửa lưng, lặng lẽ đi trên đường. Gió thổi làm tóc rối tung, bụi cát đập vào mắt kính, để lại vết xước nhẹ. Khu vực xung quanh có lẽ vừa đón một trận mưa, lâu lâu xuất hiện vài vũng nước đọng bên đường bị gót chân Diệp Kiều giẫm phải, ống quần nơi mắt cá chân đã từ màu xanh đậm chuyển sang màu vàng nâu, phủ một lớp bùn thật dày.

Diệp Kiều không hề để ý đến cảnh vật chung quanh, chỉ cúi đầu đi về phía trước. Lâm Phong thấy cậu bé như đang lẩm bẩm gì đó, môi mấp máy lên xuống.

Lâm Phong thử vài lần xác định Diệp Kiều không thể thấy mình, liền một đường bắt đầu theo dõi cậu bé, khi cậu đến gần bên người Diệp Kiều, Lâm Phong mới miễn cưỡng nghe rõ nội dung lặp đi lặp lại trong miệng cậu bé.

Hóa ra là "Tiêu dao du". (*)

Diệp Kiều vừa đi vừa học thuộc lòng, thỉnh thoảng lấy ra mấy tờ giấy notes trong túi, trên giấy dày đặc các công thức và từ đơn.

Thì ra là mọt sách a.

Diệp Kiều quá tập trung đọc thuộc sách, lúc lên cầu thang không cẩn thận bị vấp ngã. Lâm Phong theo bản năng duỗi tay muốn đỡ, nhưng tay cậu xuyên qua cơ thể Diệp Kiều, cũng không chạm được cậu bé. 

Lâm Phong hậm hực rút tay về.

Tờ giấy trong tay Diệp Kiều vương vãi đầy mặt đất. Cánh tay của cậu bé hình như bị trầy da. Lâm Phong thấy sắc mặt Diệp Kiều khẽ biến, cậu bé xắn ống tay áo lên, trên đó có ba vết thương đầm đìa máu.

Không chỉ ba vết thương mới này, mà còn rất nhiều vết sẹo, thoạt nhìn đều do va quệt khi té ngã. 

Diệp Kiều chỉ nhìn thoáng qua liền buông tay áo xuống, nên Lâm Phong không nhìn rõ có bao nhiêu vết, tóm lại rất rậm rạp, không có miếng da nào hoàn chỉnh. 

Diệp Kiều thận trọng gõ cửa.

Mở cửa là một người phụ nữ trung niên, mái tóc gợn sóng cuộn lại sau đầu. Cô ta hẳn đang nấu ăn, tạp dề trên người dính đầy dầu mỡ.

"Tiểu tử ngốc, lại làm bẩn quần áo." Lâm Phong đoán đây là mẹ Diệp. Cô ta thao thao một tràng tiếng phổ thông, Lâm Phong chỉ hiểu được một ít.

Cô duỗi tay véo véo lỗ tai Diệp Kiều, Diệp Kiều giống như không biết đau, không phản kháng, chỉ hơi nhíu mày. 

Người phụ nữ ấp úng tự mắng một hồi, mới chống nạnh đi vào phòng. 

Diệp Kiều vẫn luôn cúi đầu, đi theo vào. 

Diệp Kiều cứ nhốt mình trong phòng cho đến bữa tối. Trước đó Lâm Phong bị tiếng gầm như sư tử hà đông của mẹ Diệp làm chấn động, không đuổi kịp Diệp Kiều, cậu cũng bị khóa ở ngoài cửa.

Cho nên cậu cũng không biết Diệp Kiều đang làm gì trong phòng, cho dù cậu ghé sát tai trên cửa, cũng chỉ nghe thấy Diệp Kiều ngắt quãng tự lầm bầm lầu bầu gì đó. 

Tới giờ cơm tối, cha Diệp đã trở về.

Từ ngoại hình và giọng điệu của cha Diệp, hẳn là một doanh nhân tự gây dựng sự nghiệp nhưng không thành công. 

Hơn nữa, thời buổi này, lao động tự do mà không gặp may mắn, nào có bát sắt để mưu sinh.

Cha Diệp ngồi vào bàn ăn, cũng không chào hai mẹ con, cầm lấy chén đũa bắt đầu ăn ngấu nghiến. Chờ cha Diệp ăn gần xong, bát cơm của Diệp Kiều vẫn chưa động tới, cậu bé chỉ nhẹ nhàng gắp vài cọng rau.

Cha Diệp mở miệng đầu tiên, là hỏi xếp hạng kỳ thi lần này của Diệp Kiều. ngôn tình tổng tài

Diệp Kiều: "Thứ.... thứ mười...."

Cha Diệp nghe xong khựng lại, đột nhiên ném chiếc đũa, tay vỗ mạnh cái bàn, mặt bàn hơi nghiêng ngả, cái thìa trượt khỏi bàn rớt xuống đất. Nó vỡ tan thành từng mảnh với tiếng vang giòn giã. 

Sau đó là cuộc cãi vã giữa cha Diệp và mẹ Diệp, đại khái chính là cha Diệp không hài lòng với thành tích của Diệp Kiều, còn mẹ Diệp tức giận vì cha Diệp làm gãy một chiếc thìa tốt.

Lâm Phong nghe đến đau đầu, cũng tóm tắt được một chút.

Cả hai cãi nhau một hồi, cha Diệp tức giận ném cái túi trở về phòng, mẹ Diệp thì hùng hổ vào phòng vệ sinh lấy chổi quét các mảnh vỡ.

Vẫn luôn cúi đầu, Diệp Kiều đột nhiên đứng dậy, chậm rãi về phòng.

Không biết tại sao, Lâm Phong nhìn ra một loại cảm giác đang tập tễnh bước đi từ sau lưng Diệp Kiều.

Lần này Lâm Phong rốt cuộc cũng đuổi kịp Diệp Kiều, đi vào phòng của cậu bé.

Phòng của Diệp Kiều hoàn toàn khác với bộ quần áo luộm thuộm mà cậu bé đang mặc. Căn phòng rất ngăn nắp, có cả một mặt tường đều là kệ sách, Lâm Phong đến gần, thấy có những cuốn sách như "Lý thuyết lượng tử của các hệ thống nhiều hạt", "Yếu tố hình học" và "Cơ học lượng tử nâng cao".

Điều khiến Lâm Phong bất an là mặt tường gương trong phòng Diệp Kiều. Nói đúng hơn, là một tấm gương cực lớn từ trần nhà đến sàn được gắn trên tường. 

Bây giờ cậu cực kỳ dị ứng với gương.

Diệp Kiều vào phòng mình, nhìn quanh bốn phía như để xem có ai xung quanh không. Lâm Phong sợ bị phát hiện, nên đi tới bàn bên cạnh ngồi xổm xuống.

Sau khi Diệp Kiều xác nhận không có ai, cậu bé đi đến trước gương. 

Diệp Kiều khóc trước gương. Nước mắt dính vào bùn đất trên người, cậu bé dùng tay áo bẩn xoa mặt, tiếng nỉ non bị tiếng khóc che đậy, nhưng Lâm Phong vẫn mơ hồ nghe được cậu bé nói gì đó. 

Lâm Phong hiểu được đại khái, gia đình Diệp Kiều không giàu có, cha gây dựng sự nghiệp không thành công, mẹ học vấn thấp, chỉ là một bà nội trợ. Bọn họ đem tất cả hy vọng ký thác trên người Diệp Kiều. Diệp Kiều từ nhỏ đã tham gia nhiều lớp học bổ túc khác nhau. Từ khi ra đời, đã phải thấm nhuần tư tưởng "Phấn đấu trở thành người giỏi nhất".

Nhưng có những lúc, làm việc chăm chỉ không phải là tất cả để thành công. Nếu nói chăm chỉ là nấc thang dẫn đến thành công, thì ngày đó chính là chìa khóa cuối cùng.

Diệp Kiều chắc chắn là không may mắn. 

Diệp Kiều một tay lau nước mắt, một tay che miệng, cố gắng để mình không phát ra tiếng khóc. 

Lâm Phong phát hiện, Diệp Kiều trong gương không có gì biến hóa. Người trong gương chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt, nhìn thẳng vào Diệp Kiều. 

Cảnh tượng tiếp theo khiến Lâm Phong cảm thấy da đầu tê rần.

Chỉ thấy Diệp Kiều chậm rãi ngừng nức nở, cậu bé từ từ ngẩng đầu lên, duỗi tay ra trước gương.

Khoảnh khắc cậu bé chạm vào gương, Diệp Kiều trong gương cũng vươn tay, mười ngón tay đan vào nhau. 

Ánh mắt bọn họ chạm nhau, Diệp Kiều trong gương mỉm cười, rút một chân ra khỏi gương.

Tiếp theo là chân còn lại.

Sau đó là toàn bộ thân mình.

Thẳng đến khi Diệp Kiều trong gương bước ra hoàn toàn, Diệp Kiều đều không tỏ ra ngạc nhiên. Cậu bé lẳng lặng nhìn chính mình trong gương, đôi vai khẽ run lên vì vừa khóc quá nhiều.

Diệp Kiều trong gương vươn tay ra ôm lấy Diệp Kiều. Diệp Kiều không những không phản kháng, mà sau khi bị ôm còn chậm rãi giơ tay ôm chính mình trong gương.

Vào lúc này hai cơ thể giống hệt nhau đang ôm lấy nhau. 

Lâm Phong nghe thấy Diệp Kiều tựa đầu vào vai chính mình trong gương, nhẹ nhàng nói vài câu. Vẻ mặt của cậu bé như thể đang tâm sự với một người bạn đã gắn bó nhiều năm.

"Tôi là kẻ thất bại, tôi không được như ý muốn của cha mẹ."

"Tôi mệt mỏi quá, tôi muốn nghỉ ngơi."

......

Diệp Kiều trong gương nghe cậu bé nói, chờ cậu bé nói xong, mới đặt tay trên lưng cậu bé an ủi vỗ vỗ. Cậu ta giật giật môi, chỉ nói ra năm từ.

"Cứ giao cho tôi nhé."

Diệp Kiều gật đầu, nhắm hai mắt lại, hô hấp dần dần trở nên đều đều - đã ngủ thiếp đi.

Ở nơi cậu bé không nhìn thấy, Lâm Phong thấy khóe miệng Diệp Kiều trong gương khẽ nhếch lên, hình thành một vòng cung kỳ lạ.

Nụ cười này đã quá quen thuộc với Lâm Phong.

Tiếp theo, hình ảnh cuộn nhanh, Lâm Phong tựa như đang xem một đoạn phim bị tua nhanh. Kể từ khi Diệp Kiều và Diệp Kiều trong gương đạt được thỏa thuận, hai Diệp Kiều luân phiên tồn tại trên thế giới này. Dần dà, ngay cả bản thân Diệp Kiều cũng không nhận ra, Diệp Kiều trong gương xuất hiện ngày càng thường xuyên hơn cả mình.

Nhưng là người đứng xem, Lâm Phong không thể rõ ràng hơn.

Trước mắt Lâm Phong lóe lên, cảnh tượng lại biến thành một gian phòng trong khách sạn. 

Những nhân vật trong trí nhớ của cậu, chẳng hạn như Cao Khanh Khanh, đám người Trì Hợp, tất cả đều ở đó, cách cư xử và hành động giống như trò chơi mà Lâm Phong vừa trải qua. Cái này làm Lâm Phong kinh hãi hệt như quay lại trò chơi. 

Cũng may, lần này cậu thực sự là một người đứng xem. 

Cậu nhìn Cao Khanh Khanh lôi kéo Diệp Kiều vào phòng, đám người Trì Hợp thì đẩy bánh sinh nhật. Họ vỗ tay, đùa giỡn thật náo nhiệt.

Đúng như dự đoán của Lâm Phong, sau khi họ thổi nến, Trì Hợp đề nghị chơi trốn tìm.

Lâm Phong nhìn tất cả chuyện này diễn ra trước mắt, ký ức về trò chơi cũng dần dần khôi phục.

Cốt truyện phát sinh sau đó đều giống trong trí nhớ của Lâm Phong, nhưng có chút khác biệt. Đó là Diệp Kiều không phải Lâm Phong, Diệp Kiều vẫn là đứa nhỏ nhát gan và tự ti. Cậu bé biết mình không thể chơi trò chơi này, vì vậy cậu bé đã tìm một phòng chứa quần áo, lần nữa gọi mình trong gương ra. 

Diệp Kiều trong gương lại cười rồi đáp ứng, thay thế cậu bé chơi trò chơi, còn Diệp Kiều thì tạm thời ở trong gương một lúc. 

Diệp Kiều và Diệp Kiều trong gương trừ bỏ giống hệt nhau, tính cách lại hoàn toàn bất đồng. Diệp Kiều trong gương cho người ta cảm giác rất tự tin, cậu ta luôn giữ một nụ cười rất thân sĩ, dù là cách cư xử, lời nói hay trí tuệ cảm xúc, có thể nói vô cùng hoàn hảo.

Ngay cả khi cậu ta bị bắt, Diệp Kiều trong gương cũng có thể làm sôi động bầu không khí bằng lời nói đùa.

Cuối cùng, trò chơi kết thúc, sau khi ăn bánh xong mọi người đều giải tán. Diệp Kiều trong gương mỉm cười và tiễn họ ra về. 

Lâm Phong nhìn thấy Diệp Kiều đang nóng nảy, cậu bé sốt suột vỗ vỗ mặt gương, nhưng chiếc gương bằng thủy tinh vẫn bất động, thậm chí không hề phát ra tiếng vang.

"Cứ giao cho tôi nhé." Diệp Kiều trong gương cúi người, lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống Diệp Kiều. 

Ngay cả Lâm Phong nghe được lời này cũng sởn tóc gáy. 

Trước mắt Lâm Phong tối sầm lại.

Khi cậu mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời đã xuyên qua cửa sổ trong phòng. Sư ấm áp và ngủ đủ giấc làm Lâm Phong cảm giác như được sống lại.

Vừa rồi chỉ là giấc mộng, nhưng lại khiến Lâm Phong có chút khó buông tay.

Đây có lẽ là nguồn gốc của câu chuyện.

Diệp Kiều cuối cùng vẫn thua, nhưng Lâm Phong cảm thấy mình không thua bản thân trong gương, mà là thua bởi sự tự ti từ khi sinh ra và áp lực vô tận xung quanh.

Lâm Phong vừa uống cà phê nóng hổi, vừa thấy thổn thức cho số phận của Diệp Kiều.

May mắn, cậu đã đánh bại được chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play