Editor Đậu Nành

Số chữ 2583 (08/09/21)

Vệ Lập Uẩn câm nín: “Cậu cũng biết nịnh hót dữ.”

Tiểu Trần ho vài tiếng, chết cũng không thừa nhận bản thân vừa nịnh hót sếp, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Vệ tổng, thật ra chúng ta có thể giả vờ đáng thương khiến cho Giang tiểu thư thương xót rồi nhặt về nhà nha! Bây giờ sếp cứ yên tâm đi ngủ, đảm bảo cách này có hiệu quả.”

Vệ Lập Uẩn ngẩn người đáp: “Tôi sẽ suy xét.” Sau đó liền cúp máy.

Sáng hôm sau Giang Noãn quay về chung cư cô đã thuê, hai chữ “Tiện nhân” trên cửa sắt đã được bôi đi sạch sẽ. Giang Noãn thừa biết người đã rửa sạch cửa nhà chỉ có thể là Dịch Thư Dung, đại khái chắc là vì thương hại và một chút áy náy trong lòng hắn trổi dậy! Dù sao hắn cũng sống cùng Giang Noãn mấy năm, bây giờ hắn ra đi tuyệt tình như vậy, trong lòng cũng có chút thương cảm cô.

Huống chi, hắn cũng không phải sắt đá, không cảm nhận được Giang Noãn đã đối xử với hắn tốt như thế nào, Giang Noãn luôn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc hắn. Nhưng mà không thích chính là không thích, hắn không hề yêu cô, nhiều năm sống chung như vậy nhưng hắn vẫn không yêu cô.

Giang Noãn mở cửa, hàng xóm xung quanh tò mò nhìn cô, Giang Noãn bước vào nhà. Ngôi nhà không giống như trước lắm, cửa nhà đã được thay mới, phòng khách cũng được trang hoàng lại, còn có cửa sổ cũng được lắp loại tốt hơn, Giang Noãn đi đến phòng của Dịch Thư Dung, căn phòng… hoàn toàn trống rỗng.

Hắn không để lại bất kỳ đồ đạc nào, kỳ thật, hắn cũng thật tàn nhẫn. Hắn không muốn cho Giang Noãn bất kỳ vật tưởng niệm nào, nếu như người đứng đây không phải cô mà là cá chép nhỏ đảm bảo cô ấy sẽ rất đau lòng.

Cô đem căn phòng trống khóa lại, nhìn vào phòng của chính mình, đồ đạc cũng không nhiều lắm. Sau khi nhặt Dịch Thư Dung về, hai người bọn họ vẫn luôn chia phòng ngủ, đồ đạc của Dịch Thư Dung sử dụng cá chép nhỏ luôn mua loại tốt nhất, còn bản thân mình thì cô ấy lại tiếc tiền không dám sắm sửa gì. Hiện giờ xem ra ngôi nhà này cũng không thể ở tiếp được nữa. Sau lần bị người khác đến phá, hàng xóm xung quanh luôn nhiều chuyện bàn tán về cô, không chuyển nhà không được.

Huống chi, hoàn cảnh nơi này cũng không phải quá tốt, tiền thuê nhà lại cao.

Giang Noãn cảm thấy ở chỗ này cũng không có lợi gì cho cô, đi tìm nhà khác mà ở, không những tiện nghi mà còn thoải mái hơn. Giang Noãn ngẫm lại đống tiền lương cô kiếm được từ bữa đến giờ, quyết định thuê một căn hộ cao cấp để sống. Vì thế, Giang Noãn liền sai 404 tra khắp nơi thử xem còn căn hộ nào tiện nghi mà giá cả lại phải chăng. 404 đương nhiên vui như trẩy hội lập tức đồng ý, có thể giúp được ký chủ chứng tỏ nó cũng hữu dụng cực kỳ.

Buổi tối, Vưu Thi Kết gọi điện cho Giang Noãn để diễu võ dương oai. Giọng nói cô ta trong điện thoại cực kỳ đắc ý khoe khoang.

“Giang Noãn, tất cả là do cô bất nhân trước thì cũng đừng trách tôi đây bất nghĩa.” Vưu Thi Kết kể lể nào là việc Dịch Thư Dung chuyển nhà rất nhanh chóng, nào là nơi này luôn đong đầy hạnh phúc, mỗi ngày họ đều thâm tình chăm sóc đối phương. Quả thật mỗi một câu nói đều như đâm một nhát dao vào tim cá chép nhỏ, cuối cùng còn không quên đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu Giang Noãn. Nháy mắt Vưu Thi Kết biến thành một đoá hoa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, không nhiễm bụi trần, mang ánh hào quang Bồ Tát độ thế.

Cô ta nói nhiều như vậy nhưng Giang Noãn lại chẳng để một chữ vào đầu, cô nằm xoài trên giường nhàn nhạt đáp một chữ: “Ờ.”

Vưu Thi Kết: “… Tôi nói cho cô biết, cô thật sự cho rằng cô có thể cướp được vai chính trong phim “gián điệp” sao?”

Giang Noãn trở mình, tiếp tục nằm bò: “Được chứ sao không!”

Vưu Thi Kết: “… Vô danh tiểu tốt như cô mà dám đóng vai nữ chính ư.”

Giang Noãn nằm ngửa trở lại sau đó nói: “Ngại gì vết bẩn!”

Vưu Thi Kết bị Giang Noãn đáp trả tức đến nghiến răng nghiến lợi, đang định nói thêm gì đó thì Dịch Thư Dung tiến vào hỏi: “Em đang nói chuyện với ai vậy?”

Vưu Thi Kết hết hồn, bị dọa sợ mém làm rơi điện thoại. Sau đó, Giang Noãn liền nghe được giọng nói nũng nịu của Vưu Thi Kết: “Anh Thư Dung, em… hic… Giang Noãn đã cướp mất vai chính bộ phim “gián điệp”, giờ còn cười cợt em.”

Giang Noãn chỉ nghe một ít tạp âm từ đầu dây bên kia, sau đó nghe thấy giọng Dịch Thư Dung truyền đến: “Giang Noãn?”

Giang Noãn chớp mắt, trong lòng nói với 404: “Nốt chu sa đến đây.”

404 còn chưa kịp phản ứng lại, Giang Noãn đã khóc nức nở nói: “Em biết giờ em có nói gì anh cũng không tin…” tiếng khóc của cô không giống với Vưu Thi Kết, không mang được vẻ lê hoa đái vũ khiến người khác trìu mến. Tiếng khóc của cô là kiểu chịu đựng, kiên cường, khiến tâm đối phương áy náy.

Toàn bộ lời nói chỉ trích mà Dịch Thư Dung định nói ra đều bị tiếng khóc của Giang Noãn đánh tan, hắn há miệng thở dốc, không biết phải nói gì. Giang Noãn tựa hồ đang cố gắng kìm nén không để cho hắn nghe được tiếng khóc, cô cố gắng mang vẻ tươi cười nói: “Thư Dung, em nào dám động gì đến cô ấy, anh yêu cô ấy như vậy. Em chỉ là tro bụi trong xó bếp, nào dám so với cô ấy, tại sao anh còn kêu cô ấy đến tìm em làm gì?”

“Không phải vậy đâu, anh không có.” Dịch Thư Dung chỉ có thể nói được mấy chữ như vậy.

Giang Noãn nín khóc mỉm cười, giống như cô thật sự rất vui vẻ, cô nói: “Nghe được những lời này từ anh, em thấy vui rồi. Thư Dung, chỉ cần anh hạnh phúc, em cũng sẽ hạnh phúc.”

Sau khi Giang Noãn cúp điện thoại Dịch Thư Dung vẫn còn đắm chìm trong thương tâm của Giang Noãn, mất một lúc hắn mới nghiêng đầu suy nghĩ: Hả? Anh vừa định nói gì nhỉ?

Hắn quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vưu Thi Kết, ánh mắt Vưu Thi Kết còn mang theo vẻ chỉ trích, hắn đột nhiên nhận ra: À, anh định hỏi tại sao cô ấy lại cướp vai của Vưu Thi Kết.

“Ký chủ, chúng ta vừa hố bạch liên hoa đúng không? Chúng ta hố được cô ta rồi đúng không? Hố được rồi đúng không?” Âm thanh của 404 tràn đầy vui sướng, nó thét chói tai hỏi lại.

Giang Noãn ngồi dậy, nhẹ nhàng nói: “Hừm nói sao ta? Mà kệ đi, đảm bảo hai người đó sẽ cãi nhau một trận là thấy vui rồi, chị đây vừa xử đẹp bạch liên hoa cùng tra nam. Hí hí hí hí…”

404 bị tiếng cười của Giang Noãn dọa sợ chết khiếp: “… Ký chủ, chị đang… cười đó hả?”

Giang Noãn liền nhàn nhạt mà nói: “Nghẹn cười đó.”

Đại khái là 404 bị Giang Noãn làm cho nghẹn họng, sau đó nó lựa chọn nói sang chuyện khác: “… À mà ký chủ này, tôi tìm được phòng phù hợp rồi, ở khu căn hộ Vinh Sơn, nhà số A6 lầu 23, hai phòng ngủ và một phòng khách, tiền thuê mỗi tháng là 3200 tệ. Ký chủ đợi xíu, tôi chiếu hình cho xem thử.”

Giọng nói 404 vừa dứt, trong đầu Giang Noãn liền hiện lên nhiều hình ảnh khác nhau về căn nhà. Nhà cũng không quá lớn, một phòng ngủ chính có cả nhà tắm. Một phòng ngủ phụ có ban công nhỏ. Phòng khách đặt một bộ sô pha cùng cái bàn nhỏ, xung quanh trống trãi không có đồ đạc gì cả. Kế bên là phòng bếp, chỉ lớn tầm 3 mét vuông, bên cạnh là một cái bàn ăn.

Trong phòng khách cũng có một nhà tắm khác, nằm gần cửa ra vào.

Nội thất không phải là đồ mới, nhưng có thể thấy được chủ nhân cũ giữ gìn khá tốt. Căn nhà mang lại cảm giác ấm áp, đặc biệt là ở cổng căn hộ còn có bảo vệ, mọi người ra vào đều được kiểm soát chặt chẽ, người khác muốn vào khu nhà ở bắt buộc phải có người dân sống ở đây dẫn vào, người lạ miễn vào.

Xem tấm ảnh cuối cùng xong, Giang Noãn khẽ cắn môi chuẩn bị liên hệ để thuê. Ở nơi thành thị phồn hoa, tiền nhà một tháng 3200 tệ quả thật rất hời. 404 tra xét một chút, giải thích với Giang Noãn bởi vì chủ nhân căn nhà này ly hôn, họ giao lại căn nhà cho người con, tiền thuê mỗi tháng đều chuyển vào tài khoản người con để nó trang trải cuộc sống. Hai người họ ai cũng đi thêm bước nữa, không ai muốn nuôi đứa con này nên lấy tiền thuê nhà giống như cái cớ đuổi đứa con này ra ngoài sống tự lập.

Ngày hôm sau, bởi vì phải đi đến đoàn phim nên Giang Noãn kêu 404 thay mình liên hệ với chủ nhà, nói là mình sẽ thuê.

Khi Giang Noãn đi đến đoàn phim, Vương Nhất đang nói chuyện cùng Vưu Thi Kết, thấy Giang Noãn đi đến, Vương Nhất còn vẫy tay với cô. Giang Noãn lập tức trở nên vô lực, cả người mềm như sợi bún, trong lòng cô đang cùng 404 chửi rủa ông: “Cưng nói thử xem tên đạo diễn thối này có ý gì? Tại sao Vưu Thi Kết lại ở đây vậy! Đã vậy ông ta còn kêu chị qua đó, ông ta định làm gì thế?”

404 liền nói: “Chúng ta mau đi qua đó diễu võ dương oai đi! Càng hố Vưu Thi Kết thì chúng ta lại càng đi gần đến thành công đó.”

Giang Noãn đột nhiên hiểu ra: “Chị đây biết rồi, khẳng định là đạo diễn Vương đang muốn chị qua đó để làm lá chắn cho ông ta, ông ta cáo thật.”

“Ái chà, Giang Noãn tới rồi đấy à! Mau lại đây chú giới thiệu cháu làm quen với người này, vị này chính là Vưu Thi Kết, Vưu tiểu thư, đương kim ảnh hậu, xứng danh xứng tầm.” Đạo diễn Vương trông rất kích động, ông còn lôi kéo Giang Noãn nói: “À phải rồi, hai người chắc hẳn là đã biết nhay từ trước nhỉ, úi trời, chú già rồi trí nhớ kém, hình như Giang Noãn đã từng hợp tác cùng Vưu tiểu thư mấy lần đúng không? Chú còn có việc phải đi trước! Hai người cứ từ từ nói chuyện nha!”

Nói xong, đạo diễn Vương vỗ vai Giang Noãn sau đó nhanh gọn lẹ dời gót chuồn đi.

Giang Noãn: “…” Tên cáo già này, tạo cục diện rối ren xong trốn đi?

404 vừa hóng hớt xong: “Vưu Thi Kết tìm ông ta để tính sổ, không nghĩ tới đạo diễn Vương lại lôi chị ra đỡ đạn.”

“Cô cũng giỏi nhỉ.” Vưu Thi Kết cười lạnh nhìn Giang Noãn nói: “Cô đâu phải dạng vừa gì, vừa bám được Vệ tổng liền đá anh Thư Dung.”

Giang Noãn quay đầu lại nhìn Vưu Thi Kết, xem ra việc bị mất vai nữ chính “gián điệp” khiến cô ta rất sốt ruột. Nhìn xem trạng thái lúc này của cô ta liền biết, quầng thâm mắt đậm tới nỗi lớp phấn mắt dày vẫn không che hết được, khẳng định nhiều ngày rồi không được ngủ ngon giấc. Truyện Thám Hiểm

“Đừng có mà ăn ngang nói ngược, rõ ràng là Thư Dung quen chị nên đá tôi. Chị còn ăn nói hàm hồ coi chừng tôi đem chuyện chị làm người thứ ba đi rao khắp nơi.”

Vưu Thi Kết sửng sốt, không nghĩ tới Giang Noãn lại dám nói trắng ra như vậy, đem danh tiểu tam đổ lên đầu cô, nếu như chuyện này bị đưa lên mạng thì sự nghiệp diễn viên coi như đi tong. Vưu Thi Kết tức ói máu, mắng to: “Cô vừa nói cái gì? Thư Dung chưa bao giờ để mắt tới cô, chứ không phải tại tôi chen chân vào.”

Giang Noãn liền hỏi: “Sau khi Thư Dung dọn ra khỏi nhà tôi chẳng phải chuyển thẳng đến nhà chị ở còn gì?”

Vưu Thi Kết lập tức nóng nảy nói: “Các người chia tay rồi thì anh ấy đến nhà tôi ở chẳng phải là chuyện bình thường sao?”

Giang Noãn cười nhạo: “Chị chưa từng thấy cặp đôi cãi nhau ư? Ngày hôm qua không phải chị cũng cãi nhau với anh ấy đó thôi?”

Cuối cùng Vưu Thi Kết bị Giang Noãn chọc tức điên bực bội rời đi. Giang Noãn vừa mới đại chiến 300 hiệp, tinh thần bị tổn thất không ít. Cô vừa xoay người liền bắt gặp đạo diễn Vương đang ngồi bên kia giơ ngón cái tán tưởng cô.

Giang Noãn: “…” Mẹ nó cô vì ông ta sứt đầu mẻ trán, ông ta ngồi đó ung dung.

Ngày đầu tiên Giang Noãn nhập đoàn, đạo diễn Vương rất chiếu cố cô, không sắp xếp quá nhiều cảnh quay. Ông biết xưa giờ cô chỉ chuyên đóng thế cho nên những suất diễn hôm nay đều là cảnh đơn giản, không chỉ vậy Vệ Lập Uẩn còn mời thầy dạy diễn xuất tới chỉ điểm cho cô.

Giang Noãn đóng phim cả ngày, buổi tối còn phải diễn thêm một cảnh vào ban đêm, tới 10 giờ tối mới rời đoàn phim.

Ngày hôm sau cô cùng 404 đi gặp mặt chủ nhà để ký hợp đồng, cô tìm đội chuyên chuyển nhà tới giúp, trong nhà cũng không có đồ quý giá cho nên Giang Noãn không thèm tới giám sát làm gì cho mệt, cô trực tiếp đi đến đoàn phim. Cô cũng không quên kêu 404 theo dõi giúp cô, vất vả cả ngày cũng sắp xếp xong chuyện chuyển nhà.

Giang Noãn tan làm trực tiếp trở về căn nhà mới.

Sau hai ngày yên bình, trên mạng đột nhiên lại có biến, không biết ai đã tuôn ra tin tức diễn viên đóng thế Giang Noãn cướp đoạt vai nữ chính của tiểu hoa mình từng thế thân – Vưu Thi Kết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play