Giang Noãn nhìn chén mì sợi trước mặt, cảm giác chán đời bỗng ụp đến, cô đã ăn mì sợi 2 ngày liên tục rồi. Không thèm đáp lời 404, cô nói với Vệ Lập Uẩn: “Tôi không muốn ăn mì sợi.” Vừa dứt khoát lại vừa lưu loát.
Vệ Lập Uẩn cũng không miễn cưỡng cô: “Vậy em muốn ăn cái gì?”
Giang Noãn nghĩ nghĩ nói: “Anh biết gì không? Ẩm thực Trung Quốc là mỹ vị đó, ở trong lòng tôi thì mỹ vị không phân biệt mắc rẻ hay sang hèn. Dịp đặc biệt thì mình ăn sơn hào hải vị, để tiết kiệm thời gian thì ăn vặt bên lề đường, chỉ cần là đồ ăn thì đều là mỹ thực. Ăn cái gì cũng là hưởng thụ cuộc sống. Quốc gia chúng ta có đến tám món ăn vươn tầm thế giới, mỗi một món đều có ý nghĩa riêng, trải qua biết bao khó khăn mới ra được công thức chuẩn vị…”
“Rốt cuộc em muốn nói gì, vô vấn đề chính được không?” Vệ Lập Uẩn nghe mà muốn lùng bùng lỗ tai, chịu không nổi đành phải ngắt lời cô, anh ghét nhất là dong dài, làm ảnh hưởng đến khẩu vị của anh.
Giang Noãn liền lưu loát nói: “Nói túm gọn là thì đồ ăn ngon không phân biệt đắt rẻ sang hèn, nhưng mà chúng ta nên đi ăn sơn hào hải vị.”
Quả nhiên dứt khoát lưu loát như vậy phải hơn không. Vệ Lập Uẩn không thèm chấp cô hỏi lại: “… Cuối cùng là em muốn ăn gì?”
Giang Noãn cười ha ha nói: “Nhà hàng trên toà tháp trung tâm rất có tiếng, hải sản ở đó vừa tươi vừa ngon, nhỏ đến lớn tôi chưa từng được ăn thử, nghe nói đến ngắm phong cảnh thôi cũng đáng tiền, chúng ta đi chỗ đó đi!”
Vệ Lập Uẩn nheo mắt, nguy hiểm đáp: “Em đang sai bảo tôi đấy à?”
Giang Noãn đòi 404 tìm hình ảnh thực đơn của nhà hàng đó hiện lên cho cô coi, sau đó mở miệng hỏi Vệ Lập Uẩn: “Anh nghĩ kỹ lại đi, anh không muốn ăn thử sườn nướng cam sành ăn kèm sốt hoa quả, bò nướng ngũ vị, bánh tarte tôm kiểu Pháp, cà ri gà, cua Alaska hấp nước dừa, cá tuyết phi lê, gan ngỗng áp chảo, bánh ngọt kiểu Nga,… Nghe rất hấp dẫn đúng không?”
Vệ Lập Uẩn: “…” Giang Noãn nói ra tên một đống món ăn, trong đầu anh liền hiện ra hình ảnh của những món đó, vừa rồi còn cảm thấy chán ghét đồ Tây, vậy mà mới nghe tới thôi anh liền nhịn không được nuốt vài ngụm nước bọt. Lúc nãy ở nhà hàng xem thực đơn anh ghét bỏ chẳng thèm ăn vậy mà giờ lại muốn nếm thử những món đó.
Giang Noãn thở dài nói: “Haiz, nhưng mà anh không thích thì thôi vậy.”
“Khoan đã!” Vệ Lập Uẩn kêu lên, sau đó vứt bỏ liêm sỉ nói: “Em đang ở đâu? Tôi qua đón em.”
Nội tâm Giang Noãn vẫn lạnh nhạt như cũ, đối mặt với 404 giơ hai ngón tay V như biểu tượng chiến thắng.
404: “…” Tên này đúng là người đàn ông thiếu liêm sỉ nhất nó từng gặp mà.
Vệ Lập Uẩn đến khu phố mà Giang Noãn đã chỉ, dãy phố này chủ yếu là văn phòng làm việc, chính vì thế xung quanh cũng có khá nhiều quán ăn vặt. Bởi vì bây giờ trời đã tối, mọi người đều tan tầm cả rồi, xung quanh khá vắng vẻ tối tăm.
Vệ Lập Uẩn dừng xe ở ven đường gọi điện cho Giang Noãn, sau đó thấy Giang Noãn từ một tiệm mì sợi bước ra.
Giang Noãn không cần phí sức đã nhìn thấy xe của Vệ Lập Uẩn, chủ yếu vì xe của anh quá chói lọi. Chiếc siêu xe màu xám bạc, đường cong xe mềm mại tuyệt đẹp, mỗi một chi tiết đều mang mùi tiền, đứng bên cạnh xe còn có một người tài xế mặc tây trang đen, chân mang giày da, đeo găng tay trắng.
Vị tài xế đợi Giang Noãn đến gần, gương mặt khéo léo tươi cười chào cô, nhẹ nhàng khom lưng, sau đó duỗi tay mở cửa xe giúp Giang Noãn. Tự nhiên được người khác cung kính đối đãi cảm giác cũng tốt, huống chi người tài xế này giống như một vị thân sĩ chuẩn mực, Giang Noãn liền cười tươi đáp lại.
Giang Noãn nhìn vào trong xe, thấy Vệ Lập Uẩn đã ngồi chờ sẵn ở trong, liền đi qua ghế bên cạnh tài xế mở cửa ngồi vào. Không biết là do kỹ thuật lái xe của tài xế quá tốt, hay là do xe đắt tiền mà khi xe khởi động chạy rất êm ái dễ chịu. Giang Noãn nghĩ thầm, đúng là tiền nào của nấy, ngồi trên siêu xe đúng thật là rất thoải mái.
Giang Noãn hưởng thụ xong xuôi, mới quay đầu lại không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt mà gật đầu chào Vệ Lập Uẩn: “Chào anh, Vệ tổng.”
Vệ Lập Uẩn liếc xéo cô, cao ngạo gật đầu.
Chẹp chẹp, tên này sắp chết đói đến nơi còn có tâm tình phô trương? 404 xử lý anh ta.
404 trầm mặt chớp mắt nói: “Ca này hơi khó ký chủ ơi.”
Giang Noãn cũng không làm khó 404, nói đi nói lại thì 404 vẫn có thể coi như là một hệ thống đa năng. Tuy nhiên lâu lâu cũng có vài chuyện nó bất lực, chẳng hạn như nó vậy mà không thể nào tra ra được số wechat của Vệ Lập Uẩn.
Lúc này Giang Noãn giả vờ khinh bỉ hỏi nó: “Nhóc chẳng phải là hệ thống khoa học kỹ thuật tối tân hay sao?”
404 xấu hổ đến hộc máu nói: “Đúng là vậy nhưng mà số wechat của anh ta bị che mờ đi chứ không phải không lấy được nha. Cái này không phải vấn đề về năng lực, mà anh ta là một cục BUG* bự chà bá.”
*Bug: Lỗi hệ thống.
Đại khái do nghĩ về chuyện số wechat, Giang Noãn liền nói với 404: “Nhóc chống mắt lên xem chị đây lấy số wechat của anh ta trong một phút ba mươi giây nè!”
404 liền nói: “Không tin.”
Giang Noãn lộ ra nụ cười đầy ranh mãnh kêu 404 học hỏi. Sau đó cô quay đầu nhìn Vệ Lập Uẩn xòe tay nói: “1000 tệ.”
Vệ Lập Uẩn sửng sốt, rất mau phản ứng lại đây chẳng phải là cô đang đòi tiền lương hay sao! Anh theo phản xạ lấy tay sờ vào túi quần, đột nhiên nhớ lại bản thân luôn mang thẻ bên người. Anh đi đâu cũng đều quẹt thẻ cho dù là ăn uống, vui chơi hay mua đồ. Hơn nữa thời đại bây giờ chẳng còn ai dùng tiền mặt cả, cầm một cái điện thoại liền có thể thanh toán nhanh gọn lẹ.
Vệ Lập Uẩn không mang theo tiền mặt, anh chỉ có thể hỏi cô: “Tôi chuyển khoản cho em được không?”
Giang Noãn gật đầu nói: “Đương nhiên là được.”
Vệ Lập Uẩn liền lấy điện thoại ra, đầu tiên là thêm Giang Noãn vào danh sách bạn tốt, sau đó nhanh chóng chuyển 1000 tệ qua cho cô.
Giang Noãn cầm di động, nói với 404 ở trong lòng: “Số wechat của Vệ tổng, ha ha.”
404: “…” Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng, mình xin lỗi, mình xin lỗi được chưa. Là mình vô dụng.
Toà tháp trung tâm cũng không xa, nằm ngay vị trí vàng của thành phố. Chính vì thế nên mới đặt tên là toà tháp trung tâm, trong đây không chỉ có một nhà hàng, nơi này hội tụ các nhà hàng cao cấp phục vụ đủ loại thức ăn trên toàn thế giới.
Nhưng tất nhiên giá cả cũng rất trên trời, càng cao thì càng mắc, mà càng mắc thì càng sang trọng.
Lúc bọn họ đi đến khắp nơi nhộn nhịp, người người đi dạo xung quanh, xe trên đường tấp nập. Vệ Lập Uẩn dẫn Giang Noãn đi đến nhà hàng trên tầng cao nhất, cũng chính là chỗ mà lúc nãy anh hẹn Vưu Thi Kết.
Thấy Vệ Lập Uẩn cùng Giang Noãn bước vào, Vưu Thi Kết trừng lớn hai mắt, tựa hồ không thể nào tin nổi. Giám đốc trong nhà hàng bước ra đón tiếp nồng nhiệt, kính cẩn đối đãi Vệ Lập Uẩn: “Vệ tổng, còn dư một vị trí rất đẹp. Chính là chỗ bên cạnh cửa sổ tôi giữ cho ngài, vị tiểu thư kia vừa dùng bữa xong, hiện tại vừa hay trống chỗ.”
Vệ Lập Uẩn gật đầu, sau đó đột nhiên nhìn thấy thực đơn ở quầy bar. Càng nhìn càng thèm ăn.
Giang Noãn mỉm cười đi đến trước mặt Vưu Thi Kết, cười khiêu khích cô ta nói: “Chào chị.”
Vưu Thi Kết nhìn cô, rồi quay đầu nhìn Vệ Lập Uẩn, không tin tưởng hỏi: “Cô… Sao cô lại đi cùng Vệ tổng, hai người…”
Giang Noãn quay đầu liếc mắt nhìn Vệ Lập Uẩn một cái, rồi lại quay đầu nhìn Vưu Thi Kết nói: “Giống như chị thấy đó, chúng tôi tới ăn cơm.”
Vưu Thi Kết nắm chặt tay, nhìn về phía Vệ Lập Uẩn đang đứng sau Giang Noãn, chỉ thấy anh đang nhìn thực đơn đến xuất thần.
Vưu Thi Kết liền nhu mì gọi một tiếng: “Vệ tổng?”
Vệ Lập Uẩn quay đầu nhìn cô ta, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
Vưu Thi Kết liền tủi thân liếc Giang Noãn hỏi: “Sao cô ta lại ở đây?”
Trong lòng Vệ Lập Uẩn phát điên, có ý gì? Anh ăn cơm cùng ai thì liên quan gì đến cô ta? Cô ta nghĩ mình là ai? Vệ Lập Uẩn liền lạnh lùng nhìn cô ta hỏi: “Tôi ăn cơm cùng ai còn phải báo cáo cho cô biết?”
Trong lòng Vưu Thi Kết căng thẳng, không ngờ đến Vệ Lập Uẩn lại nói vậy, lắc đầu rời đi. Giang Noãn đợi cô ta đi đến bên cạnh cười nói: “Vưu tiểu thư cũng nhàn nhã thật nha, trên mạng nháo loạn cào cào mà vẫn có tâm tình đi ăn.”
Vưu Thi Kết khẽ cắn môi, đối diện với Giang Noãn lạnh lùng cười nói: “Giang tiểu thư cho rằng trên mạng chỉ chửi một mình tôi ư?”
Giang Noãn lắc đầu vui vẻ nói: “Ít nhất số người mắng chị nhiều hơn! Dù sao tôi cũng đâu phải minh tinh.”
Vưu Thi Kết liền nói lại: “Anh Thư Dung có biết chuyện cô cùng người con trai khác ăn cơm không?”
Giang Noãn liền lắc đầu nói: “Anh ta đương nhiên không biết. Nhưng như vậy thì sao? Chị định nói cho anh ta à? Vậy chị mau báo cho anh ta biết đi!” Nói xong liền xoay người ung dung rời đi.
Vệ Lập Uẩn nhìn Giang Noãn bước đến, trên mặt tuy bình tĩnh nhưng khẩu khí rõ ràng đang rất sốt ruột: “Họ Giang kia, em nhiều chuyện xong rồi thì mau đến đây ăn cơm nào.”
Vệ Lập Uẩn cũng không biết Giang Noãn có giúp được mình hay không, nhưng anh hiểu rõ, anh chỉ cần ngồi ngốc nghếch bên cạnh cô liền thèm ăn, đồ ăn còn chưa gọi mà anh đã chờ không nổi muốn ăn liền.
Tiểu Trần đang ăn cơm cách đó không xa cũng phát hiện ra ông chủ của mình, Vệ Lập Uẩn gửi tin nhắn bảo cậu cứ lo hẹn hò không cần quan tâm nhiều.
Sau đó Vệ Lập Uẩn dắt Giang Noãn đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ, không thèm nhìn thực đơn, đem hết những món Giang Noãn đã đọc qua điện thoại lập lại: “Sườn nướng cam sành ăn kèm sốt hoa quả, bò nướng ngũ vị, bánh tarte tôm kiểu Pháp, cà ri gà, cua Alaska hấp nước dừa, cá tuyết phi lê, gan ngỗng áp chảo, bánh ngọt kiểu Nga.” Một chữ cũng không thiếu, một đạo cũng không lọt.
Giang Noãn: “…” Hơ hơ cái trí nhớ này quả là…
Gọi xong anh lại nhìn thực đơn, hào hứng chờ đợi bữa ăn với Giang Noãn.
Sau khi ăn xong, Vệ Lập Uẩn lần đầu tiên nhìn thẳng mặt Giang Noãn, lúc này anh không thể không thừa nhận, sự lợi hại của Giang Noãn bỏ xa Vưu Thi Kết. Nếu như cô có thể giúp anh ăn ngon miệng như vậy, đương nhiên anh phải đối xử với cô mềm mỏng hơn nhiều.
Rốt cuộc nói cách khác, Giang Noãn chính là vị thần giúp anh ngon miệng đủ ba bữa một ngày.
Vì thế Vệ Lập Uẩn cực kỳ khách khí hỏi một câu: “Chúng ta thử ngủ cùng nhau được không?”
Giang Noãn: “…” Vụ gì tự nhiên chuyển qua chuyện giường chiếu luôn rồi?
Vệ Lập Uẩn cũng không cảm thấy bản thân có vấn đề gì, khuôn mặt giống y hệt lần trước anh đã đề nghị Vưu Thi Kết “Tôi ăn cùng cô được không?” Có sao nói vậy, ý trên mặt chữ.
“Xin lỗi!” Giang Noãn che ngực, thập phần thương tâm nói: “Dạo gần đây tâm tình của tôi không tốt lắm.”
Vệ Lập Uẩn lại yên lặng nhìn đống chiến trường trước mặt cô gái này nhịn không được nói: “Em ăn rất ngon miệng mà!”
Giang Noãn vẫn bình tĩnh như cũ: “Anh từng gặp ai vì tâm tình không tốt mà chết đói chưa?”
Vẻ mặt Vệ Lập Uẩn lạnh nhạt nhìn cô, trong lòng hiện lên hình ảnh Vệ Lập Uẩn phiên bản bé màu đen đang đè phiên bản bé màu đỏ xuống dưới đất điên cuồng chửi: “Lần trước đã hỏi rồi, xong rồi bị từ chối chưa đủ nhục hay gì? Giờ lại mặt dày hỏi tiếp? Trời ơi, ngươi là heo sao? Đồ đần độn.”
Phiên bản bé màu đỏ không ngừng giãy giụa thét chói tai: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, ai mà ngờ chị gái kia dùng đúng một đáp án mà trả lời lại đâu chứ.”
Phiên bản bé màu đen nói: “Đánh chết ngươi cho tỉnh muội ra.”
Sau đó phiên bản bé màu đỏ liền thét chói tai chạy đi…
Cho dù nội tâm trải qua trận cãi vã đánh nhau ồn ào, nhưng vẻ mặt của anh vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ, hoàn toàn không lộ ra một tia xấu hổ nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT