"Ông chủ, đây là tư liệu về Giang Noãn mà tôi đã tra được. Mấy ngày nay cô ấy bị cư dân mạng chửi rủa, đào tất cả thông tin cá nhân lên, nên việc tra tư liệu đơn giản hơn rất nhiều." Tiểu Trần cũng không muốn hao phí 2 ngày vào việc tra tư liệu này, có thể tìm được nhiều thông tin mà không mất sức cũng coi như may mắn.
Vệ Lập Uẩn nhíu mày liếc trợ lý một cái, duỗi tay cầm lấy tập văn kiện. Thuận miệng hỏi: "Cô ấy còn bị chửi không?" Dù sao sau này cũng cùng nhau ăn cơm mỗi ngày, hỏi thăm một chút cũng tốt.
Chuyện này tính ra khá dài dòng, một lời khó nói hết, Tiểu Trần ngập ngừng: "Đúng là bị chửi nhưng mà chỉ là lúc trước. Bây giờ thì tùy người."
Vệ Lập Uẩn nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn: "Lúc trước?"
Tiểu Trần liền lấy điện thoại mở cuộc đại chiến chiều qua đưa cho Vệ Lập Uẩn xem rồi nói: "Ngày hôm qua tất cả mọi người đều bênh Giang tiểu thư, Vưu tiểu thư bị chửi đến nỗi phải tạm khóa weibo. Nhưng đến tối có người quay được đoạn phim Giang tiểu thư ăn hải sản ở tiệm lẩu nên nhiều người quay ra mắng Giang tiểu thư lợi dụng lòng tốt của mọi người, họ thương xót cho Vưu tiểu thư."
Vệ Lập Uẩn cười nhạo một chút nói: "Xem ra hai người "giúp tôi ngon miệng" đấu đá nhau cũng lợi hại thật."
Trong lòng Tiểu Trần có chút xúc động nói: "Đúng vậy, bữa giờ Vưu tiểu thư có gọi cho tôi, Vệ tổng xem thử tôi nên làm gì..."
Vệ Lập Uẩn lấy thanh chocolate bên cạnh mở ra ăn, anh không thích đồ ngọt cho lắm, nhưng anh bắt buộc phải ăn đống đồ có calorie cao như đồ ngọt. Anh mắc bệnh kén ăn rất nghiêm trọng, nếu không phải bất đắc dĩ anh sẽ không bao giờ đi ăn cơm.
Đương nhiên cũng có thời điểm anh chán ghét việc ăn đến mức 3 ngày 3 đêm không thèm ăn gì, cũng vì lần đó mà phải nhập viện rồi gặp được Vưu Thi Kết. Khi đó anh đi ngang qua phòng bệnh của Vưu Thi Kết, không biết vì cái gì hấp dẫn mà anh quay đầu vào nhìn và thấy hình ảnh một cô gái đang ăn thức ăn nhanh.
Trong một khắc, lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm giác thèm ăn, anh muốn được ăn cơm, thì ra cảm giác thèm ăn là như vậy!
Anh nhịn đói rất lâu rồi, cảm giác thèm ăn rất mãnh liệt không gì cản được. Cho nên anh đến trước mặt Vưu Thi Kết mở lời: "Tôi có thể ăn cùng cô không?"
Đương nhiên những lần sau dù có ăn cùng Vưu Thi Kết nhưng anh không thể nào tìm lại được cảm giác này. Kỳ thật phần lớn thời gian anh ăn cùng Vưu Thi Kết cũng không ăn quá nhiều và cũng không thật sự ngon miệng.
Anh không thích cảm giác bị người khác nắm trong tay điểm yếu của bản thân cho nên anh không kêu Vưu Thi Kết cùng ăn đủ ba bữa một ngày, phần lớn là do nhiều ngày không ăn, thân thể chịu không nổi nữa mới kêu Vưu Thi Kết đến.
Anh cũng không thích thiếu nợ ân tình ai cả, nên có thể trả tiền sẽ trả tiền, có thể cung cấp tài nguyên liền cung cấp. Ngày hôm qua khi gặp mặt Giang Noãn cảm giác rất giống lần đầu tiên anh gặp Vưu Thi Kết, khi nhìn Giang Noãn ăn liền nảy sinh cảm giác thèm ăn từ lâu.
Nhưng anh nghĩ Giang Noãn chắc cũng giống với Vưu Thi Kết, vài ngày sau anh sẽ không còn cảm giác thèm ăn khi nhìn cô ấy.
"Buổi tối kêu Vưu Thi Kết đến ăn cơm đi!" Vệ Lập Uẩn cắn một miếng chocolate rồi nói.
Tiểu Trần sửng sốt, không nghĩ đến Vệ Lập Uẩn thế nhưng lại tìm Vưu Thi Kết liền nói: "Vậy còn Giang tiểu thư thì sao?"
Vệ Lập Uẩn lại ăn thêm một miếng nói: "Tính sau đi!"
Tiểu Trần: "Tôi đã biết."
Vưu Thi Kết nhận được điện thoại của Tiểu Trần khi cô đang đổi miếng dán hạ sốt. Ngôi nhà cô đang ở là căn chung cư cao cấp ngay trung tâm thành phố. Giá tiền mỗi căn nhà ở đây ít cũng 2000 vạn nhân dân tệ. Nội tiền trang trí cũng tốn thêm mấy trăm vạn, cảm giác hết sức xa hoa.
Vưu Thi Kết thích ánh sáng mặt trời, cho dù là phòng bếp cũng gắn cửa sổ giúp không gian thoáng đãng hơn.
Phòng khách trừ bỏ cửa sổ lớn còn có thêm vài cửa sổ nhỏ, hơn nữa bởi vì nhà cô ở tầng cao nhất nên cô còn lắp thêm cửa sổ trên mái nhà. Kiến trúc sư thiết kế căn nhà này cho cô tốn hơn hai tháng mới hoàn thiện ngôi nhà.
Đây chính là căn hộ mà cô hài lòng nhất, cô nằm dài trên ghế quý phi, cảm giác lo lắng không biết sắp tới Giang Noãn sẽ đáp trả như thế nào?
Giang Noãn giống như mất tích, một câu cũng không nói, mặc kệ cho cư dân mạng điên cuồng công kích, cô ấy vẫn như cũ, bất động như núi. Ngược lại chính vì thế càng làm cho Vưu Thi Kết không an tâm.
Đúng ngay lúc này, Tiểu Trần gọi điện đến, Vưu Thi Kết bị từ chối cuộc gọi nhiều lần như vậy, nếu đổi lại là người khác chắc chắn cô sẽ không thèm nghe máy.
Nhưng, Tiểu Trần là ngoại lệ, anh ta là trợ lý cao cấp của tập đoàn Tiêu Hoán! Cô dựa vào tập đoàn này mới có thể ngông nghênh trong giới giải trí, tuy rằng đôi khi ăn cơm cùng Vệ tổng, cô thường lớn mật yêu cầu quá đáng, nhưng Vệ tổng cũng chẳng bao giờ nói cái gì cả, từ trước đến nay anh thuộc phái hành động, ngoài miệng tuy không nói nhưng lại đáp ứng rất mau.
Nhưng đối nghịch lại với anh, có thêm trăm lá gan cô cũng không dám, anh chỉ cần mở lời, đảm bảo có thể bóp chết cô trong tay.
Bởi vậy, Vưu Thi Kết nghe máy ngay lập tức.
"Xin chào Vưu tiểu tư, tôi là tổng bí thư Tiểu Trần của Vệ tổng tập đoàn Tiêu Hoán. Vệ tổng muốn mời Vưu tiểu thư tối nay dùng cơm ở tầng cao nhất của tòa tháp trung tâm, không biết Vưu tiểu thư có rảnh không?"
Nghe được lời này, Vưu Thi Kết liền thở phào nhẹ nhõm gạt bỏ suy nghĩ tiêu cực bữa giờ, đáp lời: "Đương nhiên là được, Vệ tổng kêu tôi đi dù có bận tôi cũng sẽ dời công việc lại."
Tiểu Trần cũng không có thụ sủng nhược kinh, với thân phận của Vệ tổng, minh tinh muốn nhào lên người đếm không hết. Tiểu Trần không tiếp xúc nhiều với các minh tinh nhưng không phải là không thể gặp họ, mà chỉ là những người đó chưa đủ quan trọng để Tiểu Trần phải để mắt tới, chứ đừng nói tới được Vệ Lập Uẩn chú ý.
"Được, vậy tôi sẽ đặt lịch hẹn rồi gửi đến hộp thư cho Vưu tiểu thư, hy vọng Vưu tiểu thư sẽ đến đúng giờ để tránh gặp phiền phức không đáng có."
Vưu Thi Kết lập tức nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh."
Tiểu Trần vừa cúp điện thoại không bao lâu, liền thấy weibo của Vưu Thi Kết cập nhật trạng thái.
Vưu Thi Kết chỉ đăng một câu: Trầm cảm không phải nói bị là bị nhanh như vậy.
Sau đó, cô còn chia sẻ đoạn phim Giang Noãn ăn uống không ý tứ về trang cá nhân.
Vưu Thi Kết chia sẻ, càng nhiều người thấy được đoạn phim này, nhờ đó càng nhiều người hiểu ra được sự việc liền gia nhập trận chiến không hồi kết này.
Vưu Thi Kết dám chia sẻ là bởi vì Tiểu Trần đã liên lạc với cô, cô cảm giác có chỗ dựa vững chắc. Ngay từ đầu cô luôn lo lắng, dù cho mua được người đăng đoạn phim quay cảnh Giang Noãn ăn uống thả cửa nhưng Vưu Thi Kết không dám đáp lại vì sợ Giang Noãn sẽ vả mặt cô. Nhưng lúc này cô đã có chống lưng nên không cần băn khoăn mấy thứ đó nữa.
Cô có chỗ dựa cực khủng! Muốn vùi dập Giang Noãn liền vùi dập chả phải sợ gì cả. A ha ha ha...
Giang Noãn có thể để yên sao? Giang Noãn cũng đáp lại một câu đính kèm với chín tấm hình.
Noãn Noãn Dương Quang: Bệnh trầm cảm không được ăn cơm à?
Trừ bỏ nhà hàng cô bị quay lén, cô đăng chín nhà hàng khác, toàn là mỹ thực có tiếng. Bức ảnh chính giữa là hình động một cô gái đói đến mức da bọc xương, toàn thân xanh xao, tóc chỉ lỏm chỏm vài ba cọng, bàn tay không ngừng vuốt ngực. Phía dưới là hàng chữ to: đã bị trầm cảm còn thành ma đói thật thảm thương.
Quần chúng ăn dưa cùng các bạn hữu: "..." Chúng ta đang nói đến chứng trầm cảm chứ có nói đến bệnh kén ăn đâu? Vậy người ta phản bác như thế cũng đâu có sai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT