Khoang nghỉ ngơi để chế độ ngủ, hô hấp là âm thanh nặng nề nhất.
Tư Hoài Tây cau chặt mày, đồng tử xanh lam co rút lại mở rộng, trên trán chảy ra một ít mồ hôi, vừa mới tỉnh dậy từ cơn ác mộng, mu bàn tay trắng bệch đổ mồ hôi lạnh vẫn nắm chặt nổi gân xanh.
Hắn mơ thấy Bùi ca biến mất trong một vụ nổ.
Hắn cố gắng nắm lấy tay Bùi ca, nhưng khoảng cách tầm mắt có thể tới, lại bị ngăn cách bởi một rào chắn vô hình, trong mơ hắn điên cuồng gào chạy mau, trái tim như bị dây thừng siết chặt, thở không nổi mở to hai nhìn Bùi ca hoàn toàn không biết gì cả, nhìn anh bị vụ nổ nuốt chửng, thậm chí một chút dấu vết cũng không chừa lại cho hắn.
Biến mất sạch sẽ, như thể anh chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Giấc mơ kia quá chân thực, cơn đau xé nát cổ họng, trái tim, tay chân hắn, làm hắn chết lặng không nói nên lời, bên tai phát ra tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, mở to mắt ra quên cả thở.
Đột nhiên bừng tỉnh.
Tư Hoài Tây mờ mịt thất thần vài giây.
"Là mơ."
Lại sống sót sai tai nạn mà bụm mặt lại, thấp giọng cười cười.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa khẩn cấp.
"Phụ tá Tư, phi thuyền chỗ Bùi chỉ huy bị mất liên lạc."
Tươi cười trên mặt Tư Hoài Tây cứng đờ, đôi mắt bỗng chốc tối đen.
- ------------------------------------
【Em gái chú?】
Ánh mắt Y Thừa Trạch ngừng lại, chợt nhận ra chủ nhân giọng nói trong đầu có thể nghe được lời nói trong đầu gã, lập tức dập tắt suy nghĩ trong đầu.
"Vậy, xin hỏi bạn nhỏ sáu tháng tuổi còn nằm trong bụng, nhóc đang ở đâu?" Y Thừa Trạch treo nụ cười giả nhân giả nghĩa trên mặt, đôi mắt nâu như lưỡi câu sắc bén liếc nhìn xung quanh.
【Chú ơi, con ở trong quả cầu kim loại bên phải trước mặt chú, con và ba đều bị nhốt ở chỗ này, mau mau cứu ba.】
Tươi cười trên mặt Y Thừa Trạch không đôi: "Gọi anh."
【…】
【… Anh ơi, chú tìm được con không?】
Y Thừa Trạch đi được thì thấy một quả cầu kim loại lớn bị cháy đen, bên cạnh không ít người tới xem coi bên trong cạy ra được bảo vật gì, nhìn thấy Y Thừa Trạch đến gần, trước còn ném cho gã ánh mắt bài xích ác ý, lại bị pheromone lạnh băng mạnh mẽ của Alpha dọa chạy.
Gõ gõ quả cầu kim loại lớn kia, nghe được tiếng vang thanh thúy kèm theo tiếng lớp sơn bong tróc.
Y Thừa Trạch nói: "Anh nhóc tới tìm nhóc đây, có đó không?"
【Có ạ.】
Đôi mắt Y Thừa Trạch hơi tối lại, gã muốn xem xem bên trong rốt cuộc giấu thứ gì.
【Giấu Tiểu Hoàng Đậu và ba của nó, chú ơi, chú nói lâu như vậy rồi sao còn chưa động thủ.】
Đôi mắt nâu của Y Thừa Trạch lóe lên vẻ ảo não, thiếu chút nữa lại quên quái vật nhỏ này có thể đọc tâm.
Động thủ hủy cục sắt lớn này, vốn tưởng sẽ sớm giải quyết xong, không ngờ cục sắt cứng đến không ngờ, bất đắc dĩ, gã phải tìm một số dụng cụ cắt, bắt đầu từ những vết nứt nơi quả cầu kim loại bị nứt. Mất nửa giờ mới cắt ra một tấm ván sắt nhỏ, để một một lỗ hổng, sau đó mới nhìn được mặt của người bên trong quả cầu kim loại.
Có một tên Alpha bị thương rất nghiêm trọng, cấu tạo bên trong quả cầu kim loại hình như là khoang cơ giáp, về cơ bản nó đã bị hỏng và cháy đen, khó có thể tưởng tượng được người bên trong vẫn còn sống.
Quả thật còn sống.
Y Thừa Trạch quan sát thấy hơi thở của Alpha kia mỏng manh đến sắp ngừng thở, trên người bị bỏng nặng nhẹ khác nhau, quan trọng hơn là…
Nhìn cái bụng hơi nhô lên, đây vậy mà lại là Alpha nam mang thai.
【Chú tìm thấy con rồi.】
Nếu Y Thừa Trạch không nhìn kỹ quả cầu kim loại, ngoại trừ Alpha mang thai đang hôn mê bất tỉnh ra thì không còn ai khác, gã sẽ không tin quái vật nhỏ nói chuyện trong đầu mình là thai nhi sáu tháng tuổi.
"Ừ, tìm được nhóc rồi." Sắc mặt Y Thừa Trạch hiếm thấy phức tạp.
Có lẽ vì đã trải qua chuyện kỳ quái với em gái, sau một hồi rối rắm cũng chấp nhận rồi, đang nói chuyện với gã là một em bé chưa chào đời.
Xuất phát từ cẩn thận, Y Thừa Trạch thuê một con phi thuyền vận chuyển nhỏ, đem toàn bộ quả cầu kim loại dọn vào phi thuyền, trong lúc làm cũng không nhìn đến mặt người bên trong.
Cho đến khi quả cầu kim loại được dọn đến phòng giải phẫu ngầm của gã.
Cẩn thận cắt quả cầu kim loại ra, tận lực tránh chạm vào miệng vết thương của người nọ.
Đến khi gương mặt người bên trong hoàn toàn lộ ra, Y Thừa Trạch vốn tưởng mình có thể bình tĩnh, sắc mặt nháy mắt sụp đổ.
"Ba nhóc là Bùi thiếu tướng?!!"
Y Thừa Trạch đột nhiên nhận thức mình đã cứu cái rắc rối lớn gì về.
【Hử?】
【Cái gì mà Bùi thiếu tướng? Chú, chú vẫn nhanh cứu ba con ra đi, ba bị nhốt trong đó lâu lắm rồi.】
Y Thừa Trạch nhất thời không biết nên kinh ngạc vì người trước mắt là Bùi Chiêu Chu hay là nên kinh ngạc thần tượng Alpha gã từng mong ước vậy mà lại mang thai.
Khi gã còn theo học ngành y, Bùi Chiêu Chu cũng đã nổi danh trong quân đội Đế Quốc, ngày xưa gã cũng từng khao khát trở thành một anh hùng bảo vệ kẻ thù Trùng tộc giống như Bùi thiếu tướng.
Không ngờ rằng lần đầu tiên gặp mặt vậy mà lại vào trường hợp như này.
Là một công dân Đế Quốc, cho dù hiện tại gã là một đào phạm không được thừa nhận không hộ khẩu, nhưng vẫn có chút tôn trong đối với Bùi thiếu tướng. Khi đang trên đường chạy trốn hay tin lúc ra chiến trường, Bùi thiếu tướng vô tình mắc phải bệnh rối loạn pheromone nan y, một nhân cách thiện lương của gã còn muốn đi chữa bệnh cho vị thiếu tướng bình dân này, nhưng bị gã ngăn cản.
Chữa bệnh đương nhiên có thể, nhưng người phía sau không nhất định muốn chữa khỏi cho anh.
"Tiểu Hoàng Đậu phải không? Ba nhóc có thể chữa nhưng ta muốn thu phí." Y Thừa Trạch nói.
【Nhưng… Con không có tiền.】
Âm thanh non nớt ủy khuất không thể đả động gì đến Y Thừa Trạch đến chết cũng đòi tiền.
"Không có tiền cũng không sao, có thể viết giấy nợ."
Tiểu Hoàng Đậu ngây thơ còn chưa sinh ra đã đeo trên lưng một khoản nợ kếch xù.
Một tháng lại trôi qua.
Bùi Chiêu Chu bị trọng thương được đưa vào một khoang trị liệu đặc biệt, dung dịch xanh lam trong suốt liên tục chữa trị cơ thể anh. Dung dịch xanh lam lơ lửng bên đôi mắt khép lại, lông mi dài đậm trôi nổi bồng bềnh theo sóng nước, đôi môi vốn dĩ tái nhợt cuối cùng cũng có sắc hồng. Bùi Chiêu Chu ngủ say ngâm mình trong làn nước xanh trông như một mỹ nhân ngư.
Y Thừa Trạch lại cắn đầu bút, đôi mắt nâu vô cùng bực bội nhìn số liệu trong tay.
Ngay từ đầu, việc thân thể Bùi Chiêu Chu còn tồn tại đã là kỳ tích, về sau gã còn tốn vô số tài nguyên chữa trị trân quý mới có thể kéo cơ thể anh mấy lần cận kề tử vong khôi phục đến 91%, nhưng anh vẫn luôn hôn mê, nói không chừng cứu được về cũng trở thành người thực vật.
Bút giao dịch này gã lỗ to rồi.
【Tiểu Hoàng Đậu muốn xem TV.】
Y Thừa Trạch cáu kỉnh đen mặt, vừa nói trẻ con không thể xem TV nhiều như vậy, một bên miệng chê mà cơ thể lại thành thật mở TV lên, còn cố ý mở đến kênh hoạt hình.
"Bác sĩ bảo nếu trẻ em xem nhiều TV như vậy sẽ bị mù mắt." Y Thừa Trạch nghiêm trang đe dọa nhóc con.
【Hừ hừ, Tiểu Hoàng Đậu không nhìn thấy bằng mắt, con dùng tai nghe.】
Tiếng phim hoạt hình vang lên, Y Thừa Trạch tiếp tục lật xem số liệu trên tài liệu, trên bàn có không ít sách y về các chữa bệnh chết não.
【… Có phải ba vẫn chưa tỉnh lại không.】
Ánh mắt Y Thừa Trạch hơi ngợ ra, từ trước đến nay gã luôn được người ở ngôi sao tội ác ca ngợi là hắc y tim đen, đó giờ sẽ không an ủi người ta. Không ỷ vào việc bệnh nhân được tiêm thuốc tê không cử động được, ngồi im một chỗ đòi tăng giá tiền đã là tốt lắm rồi.
* Hắc y: bác sĩ nhưng không phải người tốt. (≠ lương y).
"Không phải không có khả năng này, nhưng phí phẫu thuật vẫn phải trả."
Lời nói lãnh khốc vô tình của Y Thừa Trạch làm tiếng khóc thút của Tiểu Hoàng Đậu ngừng ngay tức khắc, tức giận nói.
【Chờ con tìm thấy bố thúi kia, con nhất định sẽ trả công cho chú, chú hắc y.】
Y Thừa Trạch chế giễu cười một tiếng: "Đi đâu tìm? Tìm trên TV sao?"
Không ngờ rằng Tiểu Hoàng Đậu thật sự thừa nhận.
【Dạ, con nhớ kỹ giọng của bố thúi, nếu nó được phát trên TV, con nhất định sẽ biết.】
Y Thừa Trạch bị suy nghĩ ngây ngô của Tiểu Hoàng Đậu chọc cười, chưa kể đến việc nó có thể tìm được ba còn lại không, cho dù có tìm thấy, gã cũng không dám bại lộ tin tức Bùi thiếu tướng ở chỗ mình.
Bên ngoài đều cho rằng Bùi thiếu tướng đã chết ở vụ nổ cấp hành tinh kia, nếu không phải không tìm được di thể, dựa theo quy định của Đế Quốc về xác suất có thể xác định tử vong, nếu còn không tìm được di thể thì ba tháng sau mới có thể phán định đã tử vong, phỏng chừng ngay cả tang lễ cũng có thể được chuẩn bị sẵn.
Nếu người đứng sau muốn hại chết Bùi thiếu tướng biết anh còn sống, chắc chắn sẽ có biện pháp, đến nỗi bố khác của Tiểu Hoàng Đậu, hình như cũng không có tác dụng gì, là một minh tinh nhỏ dùng mặt kiếm cơm.
Y Thừa Trạch thật sự không cảm thấy một minh tinh nhỏ có thể giúp gì được cho họ.
Lấy trạng thái hôn mê bất tỉnh của Bùi Chiêu Chu, so với việc truyền ra bên ngoài biết anh còn sống thì cứ để người ngoài cho rằng anh đã chết càng có lợi hơn.
"Được rồi, trẻ nhỏ không nên xem TV lâu như vậy."
Y Thừa Trạch tắt TV đi, không cẩn nhận ấn nhầm nút, chuyển sang kênh khác, cũng không để ý ấn nút tắt màn hình.
Trong khoảnh khắc, màn hình TV hiện lên gương mặt Tư Hoài Tây, lại lập tức tối đen.
======
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT