Tác giả: Bạc Đào

Editor: Solitude

======

Sự việc phát sinh có chút đột ngột, tinh thần lực của Tư Hoài Tây còn chưa triệt để rút đi, khi rời khỏi trò chơi, mọi giác quan đều quay lại, khoang mô phỏng trò chơi bị đóng lại nồng nặc hương cỏ, giống như một đống cỏ được phơi nắng ngoài trời, ấp ủ nồng nàn hương thơm thanh mát lại mê người, mang theo vị ngọt đắng độc đáo của hương cỏ.

Tiếng quần áo cọ xát sột soạt vang lên, đè nén tiếng kêu rên trầm thấp, từng tiếng từng tiếng, giống như mổ vào nội tâm hắn.

Tinh thần lực của Tư Hoài Tây bao phủ trên người Bùi Chiêu Chu, độ ấm trên gò má ửng hồng của anh cũng cảm nhận được, hơi thở nặng nhọc cùng cơn đau trên môi còn quanh quẩn ở bên tai, đôi mắt hổ phách vàng kim ướt át, hai mắt đổ lên ẩn giấu một mạt yếu ớt.

Trái tim Tư Hoài Tây đột nhiên thắt chặt lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Bùi Chiêu Chu, vội vàng mở miệng hỏi: "Bùi ca, có phải bệnh tình của anh lại tái phát không?" . Xin hãy đọc truyện tại || Т гumTruуen.м E ||

Tấm lưng trước nay luôn luôn thẳng đứng cong lại, bàn tay trắng bệch run rẩy đè vào làn da sau cổ, ánh mắt Bùi Chiêu Chu suy sụp thất thần, thở dốc, mồ hôi từng hạt lớn nhỏ chảy ròng ròng, lồng ngực kịch liệt phập phồng, đau đớn như bị xé rách quét qua mọi dây thần kinh cảm giác, cảm giác đau đớn tê mỏi làm anh không còn sức để mở miệng nói chuyện…

"Thuốc trị liệu chứng khuyết thiếu pheromone ở đâu? Trước để em đưa anh ra khỏi khoang mô phỏng trò chơi đã!"

Tư Hoài Tây không thể chờ thêm được nữa, khom lưng ôm cả người Bùi Chiêu Chu vào trong ngực, đi ra khỏi khoang mô phỏng trò chơi.

Không khí trong lành bên ngoài khiến Bùi Chiêu Chu khôi phục một chút thần chí, đầu óc còn choáng váng chưa phản ứng lại việc đang nằm trong lòng Tư Hoài Tây, nỉ non hỏi: "… Chứng khuyết thiếu pheromone gì?"

Tư Hoài Tây nhìn thấy Bùi Chiêu Chu đã tỉnh nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt không chút máu, đôi mắt hơi ngừng lại liền lập tức trầm giọng nói: "Bùi ca đã nói với em trước rồi, anh bị chứng khuyết thiếu pheromone, chẳng lẽ hiện tại anh không phải vì nó mời khó chịu sao? Nếu anh không có thuốc, vậy thì lại gần em một chút, hấp thu pheromone của em!"

Đôi mắt Bùi Chiêu Chu lập lòe, đôi môi khô khốc mím chặt, chợt nhớ tới anh lấy cớ là bị chứng khuyết thiếu pheromone để lừa Tư Hoài Tây ở bên cạnh anh…

Nhịp tim nôn nóng của người nọ ở bên tai đặc biệt ấm áp, đôi mắt Bùi Chiêu Chu cong cong, chịu đựng đau đớn bật cười nói: "Tôi không sao, chịu đựng một chút là ổn rồi."

Chứng rối loạn pheromone không có thuốc đặc trị, mỗi lần tái phát đều là một lần tra tấn lâu dài, không ngừng tiêu hao thể lực cùng ý chí của anh, vốn nghĩ rằng gần đây không tái phát, thậm chí bác sĩ còn thấy báo cáo sức khỏe của anh tốt hơn so với trước nhiều, còn nghĩ sẽ có kỳ tích xuất hiện, kết quả cũng chỉ là vọng tưởng của anh.

Nhưng…

Bùi Chiêu Chu cuộn người lại, tay nhẹ nhàng đặt trên bụng, nghĩ tới việc cái thân bệnh tật này của mình còn có một sinh mệnh nhỏ, ánh mắt kiên định tràn đầy ý muốn không nỡ cùng quyến luyến.

—— Ít nhất kỳ tích này cũng phải tồn tại.

Nhìn thấy tư thái Bùi Chiêu Chu thống khổ lại kiên quyết, không hiểu sao Tư Hoài Tây bắt đầu bối rối hoảng loạn, giọng nói mang theo khẩn cầu mà nói: "Bùi Chiêu Chu, em nên giúp anh như thế nào?"

Đôi mắt Bùi Chiêu Chu hơi xúc động, nói: "Không phải cậu vẫn luôn muốn biết vì sao tôi rời khỏi quân đội Đế Quốc sao?"

Tư Hoài Tây bướng bỉnh, cắn chặt hàm sau nói: "Hiện tại em không muốn biết, Bùi ca, em đưa anh đến bệnh viện, nếu anh thiếu pheromone em sẽ cho anh, muốn lấy bao nhiêu tùy anh, nghe lời đi, đừng tự chịu đau!"

Bùi Chiêu Chu cười khẽ vài tiếng, vô tình nhúc nhích, lại đau đớn đến nhíu mày, nói: "Không đi, sao lúc nào cậu cũng muốn tôi đến bệnh viện… Hơn nữa bệnh tôi mắc phải là chứng rối loạn pheromone, đây là bệnh nan y không có thuốc đặc trị, chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày, đợi đến ngày nào đó pheromone trong cơ thể bạo động, nếu không thành kẻ điên cũng sẽ sớm tử vong."

"Đi bệnh viện cũng có ích gì đâu? Dù sao chỉ cần chịu đựng chút sẽ qua."

Đồng tử Tư Hoài Tây co rút, trái tim co thắt đau đớn, lực tay ôm Bùi Chiêu Chu như muốn đem anh khảm vào cơ thể, hốc mắt đỏ ngầu, màu xanh biển nhiễm tối như gió lốc thổi trong đêm đen.

—— Đây là lý do Bùi ca rời khỏi quân đội Đế Quốc, cuối cùng trở thành một nhân vật phản diện tính tình bạo ngược điên cuồng trong sách sao?

Hai mắt Bùi Chiêu Chu giống như có thể nhìn xuyên linh hồn, nhìn chăm chú Tư Hoài Tây, hỏi: "Cậu là ai?"

Trong nháy mắt, Tư Hoài Tây cảm thấy bí mật lớn nhất của mình bị phát hiện, lẩm bẩm hỏi ngược lại: "… Ai gì?"

Đôi mắt Bùi Chiêu Chu bình tĩnh, ngẫu nhiên lóe lên một tia đau đớn do cơn đau gây ra, môi trắng bệnh nói: "Tư Hoài Tây, Beta cấp E, ngoại trừ học xong chín năm giáo dục bắt buộc của công dân Đế Quốc cũng không có học đại học, nhưng cậu có thể đấu ngang tay với tôi — một Alpha cấp S đã từng là thiếu tướng quân đội Đế Quốc… Ở khách sạn, khi cậu vào phòng tôi, sau đó tôi có điều tra qua, cửa đã bị cậu phá hỏng, nhưng cậu chỉ là một người bình thường đến từ hành tinh hoang, lại có thể mê hoặc tôi, thậm chí sức lực có thể áp chế tôi… lại làm loại chuyện này."

"Cậu là gián điệp sao?"

Trong lòng Tư Hoài Tây bị dội một gáo nnước lạnh, chối bỏ nói: "Em không phải gián điệp."

Bùi Chiêu Chu không để tâm cười một cái, đôi mắt lạnh lùng âm trầm nhìn hắn, nói: "Dù cậu là gián điệp cũng không sao, dù sao trên người tôi cũng chảy một nửa huyết mạch của người Liên Bang, mẹ tôi là người Liên Bang, cho dù thiếu tướng tôi làm ra bao nhiêu công lao cho Đế Quốc, bao nhiêu máu đổ ra, yêu quốc gia vinh quang và khủng hoảng cùng tồn tại này đến mức nào… Trong mắt bọn họ, tôi cũng chỉ là một người Liên Bang không thể tin tưởng."

"Tôi là thiếu tướng của người dân Đế Quốc, nhưng những quý tộc cao tầng của Đế Quốc, họ kiêng kị tôi, sợ hãi tôi, chức vị thiếu tướng là giới hạn mà họ có thể chịu đựng, nhưng công lao tôi tạo ra ranh giới lãnh thổ đủ để đẩy tôi lên quyền lợi lớn nhất của Đế Quốc…"

Đôi mắt hổ phách vàng kim của Bùi Chiêu Chu lộ ra tuyệt vọng, sầu thảm cười nói: "Cho nên lần bị thương ngoài ý muốn này của tôi, bị loại khỏi chức vị thiếu tướng, cho dù điều tra ra sao cũng chỉ nhận được báo cáo rằng cơ quan điều tiết khí phía sau cơ giáp xảy ra vẫn đề… Nhưng mỗi lần xuất chiến tôi đều sẽ kiểm tra cơ giáp của mình trước, chỉ có một lần này, Bộ Duy tu Cơ giáp Quân đội Đế Quốc lấy danh nghĩa kiểm tra đặc thù thu lại cơ giáp của tôi, thiếu chút nữa tôi đã chết trong cơ giáp, mà không phải kéo dài hơi tàn chống lại chứng rối loạn pheromone…"

"Nếu không phải mắc bệnh này, có lẽ tôi đã không thể sống sót rời đi quân đội Đế Quốc."

Trong mắt Tư Hoài Tây phẫn nộ, càng thêm tức giận vì sự bất công mà Bùi Chiêu Chu phải chịu, cắn chặt răng trấn an nói: "Không đâu, Bùi ca là người rất tốt, rất nhiều công dân Đế Quốc sùng bái anh, anh là một thiếu tướng Đế Quốc ghê gớm, thiên tài cơ giáp không ai sánh bằng, những người lấy huyết thống mà xét người đều là những kẻ cổ hủ… Bùi ca, anh sẽ sống tốt, bệnh cũng sẽ được chữa khỏi."

Đáy mắt Tư Hoài Tây tràn đầy khổ sở, nghẹn ngào ôm lấy Bùi Chiêu Chu, lồng ngực như bị thủng lổ chổ, hô hấp đau đớn đến làm người ta nức nở.

Bùi Chiêu Chu cảm nhận được cơn đau giảm nhẹ đi, đưa tay đẩy Tư Hoài Tây ra, tránh khỏi cái ôm của hắn, vẻ mặt kiên nghị đứng lên: "Bây giờ cậu có thể tin tưởng tôi sao? Cho dù cậu là gián điệp, chỉ cần cậu không động đến giới hạn của tôi, không tổn thương đến người dân vô tội trong Đế Quốc, tôi có thể cung cấp tư liệu của Công ty Cơ giáp Lam Hàng."

"Cậu cố ý tiếp cận tôi không phải vì muốn lấy bản thiết kế cơ giáp kiểu mới cơ mật do chính tôi tự mình nghiên cứu phát minh sao?"

Tư Hoài Tây trong mắt sáng tỏ, bừng tỉnh đại ngộ hiểu hết mọi chuyện, Bùi Chiêu Chu giải thích với hắn nhiều như vậy chỉ để khiến 'gián điệp' hắn tin tưởng anh, nhưng hắn căn bản không phải là gián điệp gì đó nha!

Chuyện này loạn đến không biết nên giải thích thế nào, Tư Hoài Tây suy nghĩ sâu xa một chút, bản thân lộ ra quá nhiều sơ hở và điểm kỳ lạ, nếu xét từ góc độ của Bùi Chiêu Chu xem, hắn cũng cảm thấy hắn là gián điệp.

Tư Hoài Tây tâm tình phức tạp không còn lời nào để nói, gần như muốn giơ tay đầu hàng, đôi mắt bất đắc dĩ lại thành khẩn nhìn Bùi Chiêu Chu, nói: "Em thật sự không phải gián điệp, em sẽ không đánh cắp bất cứ bản thiết kế gì từ anh… Nhưng em có một câu rất muốn hỏi, nếu anh cảm thấy em là gián điệp nước địch phái tới, vì sao còn sẵn sàng để em tiếp cận, cùng chung chăn gối với em, nói cho em nhiều bí mật như vậy?"

Bùi Chiêu Chu mím chặt môi, đôi mắt hiện lên vẻ rối rắm, nói: "Tư Hoài Tây, cậu vẫn không chịu thẳng thắn với tôi sao?"

Tư Hoài Tây nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trợn mắt nói: "Anh muốn em thẳng thắn kiểu gì? Em thật sự không phải gián điệp mà!"

"Vì sao sau đêm ngủ cùng cậu, chứng rối loạn pheromone trong người tôi giảm bớt?"

Tư Hoài Tây nhíu màu: "Ý anh là một tháng trước sao?"

"Đúng,chỉ cần cậu nguyện ý làm lại lần nữa, chỉ cần đảm bảo rằng tôi sẽ bình thường trong chín tháng này, tôi có thể cho cậu bất cứ thứ gì cậu cần, cho dù cậu muốn tất cả tài sản, cơ giáp, cổ phiếu của Công ty Cơ giáp Lam Hàng tôi sở hữu, gì cũng được."

Tư Hoài Tây mày nhíu lại, cắn răng, mang theo tức giận nói: "Thật sự là cái gì cũng được chứ!"

Hắn đại khái có thể đoán được là do tác dụng của tinh thần lực, giống như Bùi Chiêu Chu kiên định xác nhận hắn là gián điệp, chẳng sợ hắn là gián điệp hay không, Bùi Chiêu Chu cũng sẽ tiếp cận hắn, chính là vì lợi dụng tinh thần lực của hắn để chữa bệnh.

Trong lòng Tư Hoài Tây nóng nảy, nghẹn uất và ủy khuất nghẹn trong cổ họng, quả thực muốn vỗ tay tán thưởng Bùi Chiêu Chu, anh thật sự quá thông minh mà!

—— Là em tự mình đa tình thôi.

Vẻ mặt Bùi Chiêu Chu kiên định: "Cái gì cũng được."

Đôi mắt Tư Hoài Tây u ám, lửa giận vô danh trong ngực bốc lên, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Chiêu Chu, nói: "Chuyện này sẽ không quá ủy khuất Bùi đại tổng tài đâu."

Bùi Chiêu Chu mím môi, nhẫn nhịn nói: "Nếu cậu đồng ý, tôi có thể ký hợp đồng chuyển nhượng tài sản, toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của tôi đều có thể cho cậu."

Tư Hoài Tây: "Chứng khuyết thiếu pheromone kia cũng là gạt em?"

Bùi Chiêu Chu nhăn chặt mày, gật đầu thừa nhận.

Tư Hoài Tây ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, giống như có thể bớt giận đi vậy.

"Lại đây."

Bùi Chiêu Chu ngẩng đầu: "?"

Tư Hoài Tây cắn răng: "Không phải anh muốn chữa bệnh hay sao?"

- ------------------------------------

Ngón tay vuốt ve làn da lộ ra sau cổ, mẫn cảm đến ngay lập tức run rẩy, Bùi Chiêu Chu nhắm chặt hai mắt, lông mi hơi hơi run rẩy, hai tai nóng đỏ bừng.

Tinh thần lực mạnh mẽ đánh dấu vào tuyến sinh dục yếu ớt, linh hồn tương thích không ngờ làm anh ý loạn tình mê, thế mà lại sinh ra cảm giác kỳ phát tình của Alpha, rốt cuộc hiểu được vì sao đêm đó anh bị mất khống chế đắm chìm vào…

Xong việc.

Bùi Chiêu Chu mệt mỏi thỏa mãn chìm vào giấc ngủ, vì anh luôn mãi kiên trì không chịu làm đến cuối cùng, Tư Hoài Tây tối sầm mặt chạy vào phòng tắm xối nước lạnh rất nhiều lần.

Nửa đêm, khí lạnh trên người Tư Hoài Tây không tan đi, mái tóc ướt lạnh nhỏ giọt, ngồi ở mép giường nhìn Bùi Chiêu Chu một bên an ổn ngủ, tay ngứa ngáy duỗi đến trước mặt khuôn mặt lạnh lùng kia.

Nhéo một cái.

Làn da mềm mại nhất trên mặt đỏ lên, Tư Hoài Tây cười xấu xa nhéo thêm cái nữa bên còn lại, đối xứng rồi.

Vui đùa xong rồi, nửa đêm, Tư Hoài Tây ngồi lặng lẽ, ánh mắt bình tĩnh nhìn người nọ đang ngủ mà đánh giá, suy tư lâu đến mức tóc cũng đã khô, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.

"Nếu tôi là gián điệp, Bùi Chiêu Chu cuối cùng anh cũng phạm phải tội phản quốc đấy…"

- ------------------------------------

【Tinh tế vạn nhân mê】 —— Chương cuối cùng.

Nhân vật phản diện Bùi Chiêu Chu tập kích ***, bị định tội phản quốc, chết trong một vụ nổ mạnh trong quá trình chạy trốn, cuối cùng nhân vật chính và nhóm nhân vật chính công cũng không còn kẻ cản trở, sống hạnh phúc bên nhau.

======

Lời editor: Ultr, mình thích những cảnh nhẹ nhàng vui vẻ như vậy nè, kiểu ấm áp ý, ngồi edit cũng ấm áp mà ngồi đọc lại cũng ấm áp nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play