Tác giả: Mặc Kỷ Lục
Ta đã chết mười mấy vạn năm.
Thật ra ta cũng không nhớ đến cùng đã qua bao nhiêu năm, cũng không ai nhớ rõ ta. Ta chỉ còn lại một mảnh nhỏ nguyên thần như vậy, trôi dạt trong thiên địa này, du đãng rất nhiều năm.
Ký ức mênh mông, mười mấy vạn năm trước, ta cũng là một con hỏa hồ ly tu luyện đắc đạo. Dù sao nhiều năm như vậy, một người du đãng như ta thấy rất nhiều việc, những chuyện trước kia đều đã quên, may mà ta chưa quên tên mình, nếu không ta thật sự trở thành cô hồn dã quỷ mất.
Tuy rằng sẽ không bao giờ có người nhớ rõ tên ta, cũng sẽ không có người gọi tên của ta, nhưng ta vẫn thường xuyên nghe được một giọng nói trầm thấp không cảm tình gọi ta, Dao Cơ.
Dao Cơ là tên của ta, mà người gọi tên ta, là Mặc Uyên.
Có lẽ hắn cũng đã quên ta, hắn là người lãnh tình như vậy cơ mà. Bảy vạn năm trước, ta nghe tiểu quỷ trong núi nói chiến thần Mặc Uyên chết, nguyên thần cũng tan biến, nhưng ta biết không phải như vậy. Lúc ấy, ta từng trộm nhìn qua, có một tiểu đồng tử ở đó giúp hắn tu bổ linh thể, sau đó tiểu đồng tử kia trở thành Thái Tử của Cửu Trọng Thiên – Dạ Hoa. Hai vạn năm trước, ta vô ý nhìn thấy hắn, chỉ cảm thấy hắn có ngoại hình cực kỳ giống Mặc Uyên, nhưng ta biết hắn không phải. Tiên khí trên người Mặc Uyên nặng hơn, cũng không trọng tình như hắn. Nếu không, sao ta lại ra nông nỗi này.
Rõ ràng không liên quan gì đến ta, nhưng ta vẫn luôn ngầm theo dõi bọn họ. Thượng thần Bạch Thiển của Thanh Khâu là một nha đầu tốt, chẳng trách lại được người thích như vậy. Bảy vạn năm sau, Mặc Uyên về vị trí cũ, chúng thần tề tụ Côn Luân Khư. Ta vốn không muốn đi, nhưng lại thấy Trọng Doãn đi vào, nên không an tâm đi theo xem. Nếu nói, ngày đó Bạch Thiển rút ra một sợi nhỏ nguyên thần của Mặc uyên, vậy thì ta chính là không còn dư lại gì, chỉ còn là một ý niệm mỗi ngày bay tới bay lui, giống như một ngọn gió, vô ảnh vô tung.
Cứ việc đã trôi qua mười mấy vạn năm, ta vẫn không quên ta có đệ đệ, hắn tên là Trọng Doãn. Ngày thường, đôi mắt đào hoa của hắn hơi nhếch, không biết câu mất bao nhiêu hồn nữ tiên, có lẽ hắn cũng tới gặp Mặc Uyên, nhưng chắc chắn không có ý gì tốt cả, nhưng mà, cần gì phải như vậy đâu? Ta đã biến mất nhiều năm như vậy rồi. Đặc biệt, lúc nghe hắn nói với Mặc Uyên là ta báo mộng cho hắn, ta rất tịch mịch, ta càng dở khóc dở cười. Ta tịch mịch thật đấy, nhưng ta và Mặc Uyên, đã không còn quan hệ gì từ lâu lắm rồi. Hôm nay, Trọng Doãn nghe nói bên cạnh Mặc Uyên có nữ kiều nga nên mới bất bình trong lòng mà đến, người khác không nhìn ra, chỉ là lúc nó nói đến chuyện báo mộng cho Mặc Uyên, người làm tỷ tỷ như ta tất nhiên nhìn ra được. Gần đây, nhóm tiên quan Thiên giới chắc cũng dính tục khí trần gian, trở thành một đám bát quái. Không nói Mặc Uyên và Bạch Thiển có tình thầy trò, dù có tư tâm thì đã làm sao? Bạch Thiển cho Mặc Uyên uống tâm đầu huyết bảy vạn năm, dù thật sự thích nàng ấy thì thế nào chứ?
Trọng Doãn không thể nhìn người tỷ tỷ hắn thích có tâm tư với người khác, nhưng hắn không biết rằng, tỷ tỷ của hắn đã sớm không quan tâm. Dao Cơ đã biến mất trên cõi đời này mười mấy vạn năm rồi, hắn và ta, còn có quan hệ gì đâu?
Ngày đó, ta mỉm cười rời đi, ta thấy Mặc Uyên nghe hiểu ý Trọng Doãn, cũng mỉm cười đi rồi.
Thật tốt, mười mấy vạn năm trước, ta nhất định không ngờ rằng, kết cục của ta và Mặc Uyên sẽ là như vậy, cuối cùng cũng không thắng nổi hai chữ "Đã quên". Thế gian có câu "Sớm biết như vậy, chẳng thà lúc trước đừng quen", ta cảm thấy câu đó rất đúng.
Nhìn thấy hắn tỉnh, ta cũng an tâm, tìm một nơi định ngủ thêm mấy vạn năm, lại bị tiếng chuông Đông Hoàng quấy rầy. Lúc ta đến thì thấy tiên trướng dày nặng, Mặc Uyên cũng ở đó, bên ngoài tiên chướng là thập nhị tiên đang phóng sấm sét ầm ầm không ngừng, trong tiên chướng là Bạch Thiển ôm Dạ Hoa đang hôn mê bất tỉnh, khi đó, ta nghe thấy Mặc Uyên bảo đồ nhi hắn để Dạ Hoa đi.
Đi sao? Nghiệp chướng thế gian làm sao có thể dễ dàng buông bỏ như vậy?
Ta rất thích đứa nhỏ Bạch Thiển, mấy năm nay đã chịu rất nhiều khổ sở, hiện tại Dạ Hoa lại bị thương nặng như vậy, ta muốn nói cho nàng rằng Dạ Hoa không chết, nhưng ta chỉ là một nguyên thần rách nát, bọn họ không nghe được tiếng của ta. Chiến thần Mặc Uyên cũng đã phán rằng Dạ Hoa chết, mọi người cũng cho rằng hắn đã chết, chỉ có ta biết hắn không chết, nguyên nhân là vì ta không cảm nhận được nguyên thần của hắn, ta biết hắn chỉ ngủ say mà thôi.
Nhìn Mặc Uyên không đành lòng và Bạch Thiển đau đến chết lặng, ta đột nhiên rất muốn giúp họ một lần, ngủ để lúc khác cũng được, nếu Dạ Hoa sớm tỉnh lại, có lẽ bọn họ sẽ bớt thống khổ?
Trên đường đưa Dạ Hoa đến mai táng ở biển Vô Vọng, ta bỗng nhớ tới một vấn đề, năm đó, lúc tất cả mọi người nghĩ rằng ta đã chết, Mặc Uyên có biểu tình gì? Có lẽ lúc đó ta thấy, có lẽ không phát hiện, nhưng ta đã không nhớ rõ. Dù sao đã hơn mười vạn năm, những chuyện lúc còn sống ta đã quên hết rồi, không quên thì cũng không muốn nhớ đến, đôi khi, lý do tại sao ta chết ta cũng muốn quên luôn.
Từ nay, ta dùng ba năm canh giữ ở biển Vô Vọng này. Nơi đây là nơi mai táng những thượng thần tiên trạch thâm hậu, chỉ là những tiên khí sau khi chết làm ta cảm thấy không thoải mái, nhưng không sao, trong trời đất này đã không còn tinh phách của ta, chỉ là hồn phi phách tán mà thôi.
Ta mỗi ngày đều rót vào quan tài thủy tinh của hắn một chút chân khí nguyên thần, làm hai loại thần lực trong thân thể hắn hòa dần lại, sau đó mỗi ngày giục hắn tỉnh lại, cũng chỉ nói hai chuyện, một là hành tung hôm nay của Bạch Thiển, còn một là mỗi này nói với hắn 'Nếu ngươi không tỉnh lại, Thiển Thiển sẽ cùng Mặc Uyên và Tứ ca của nàng ở bên nhau, quên ngươi luôn'.
Mỗi lần ta nói đến Mặc Uyên, đầu lưỡi không tự chủ mà thắng lại, có lẽ là do lâu lắm rồi không nói chuyện với ai, ta cũng không để tâm lắm.
Lúc trước mà một người thích làm loạn, sao lại trở thành như hôm nay chứ? Ta suy nghĩ rất lâu, cũng không thông suốt.
Vốn ta ăn không tiêu, may mà lúc ta sắp biến mất, Dạ Hoa tỉnh lại, quan tài thủy tinh rơi xuống, làm nước biển bắn lên cao ba trượng, rất hoành tráng, ta thấy không còn chuyện gì, chuẩn bị đi, lại nghe thấy tiếng Dạ Hoa nghi hoặc hỏi: "Ngươi là ai?"
Có lẽ hắn không thấy ta, nhưng ba năm cũng đủ để hắn nhận ra ta tồn tại, ta nghĩ lại, để Thiên Quân tương lai nợ ân tình cũng tốt, ta cười tủm tỉm nói cho hắn, "Ta tên Dao Cơ. Mau đi tìm Bạch Thiển đi, nàng chờ ngươi lâu lắm rồi."
Sau đó, ta rời đi, lần đầu tiên trong hơn mười mấy vạn năm, tâm tình của ta tốt như vậy. Ta đã không có được hạnh phúc, hiện tại thấy người khác hạnh phúc ta lại không thấy mất mát, sao ta quái lạ thế nhỉ. Mười mấy vạn năm trước ta cũng đâu có tốt tính như vậy đâu, lúc đó ta rất tùy hứng, sao lại biến thành như thế này chứ?
Trở về nơi ta ngủ sau ba năm xa cách, ta nghĩ ta cuối cùng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi. Ai ngờ, ngủ cũng không yên, mơ mơ màng màng, ta mơ thấy Mặc Uyên.
Những ký ức này vốn đã bị ta phong ấn, ai ngờ lúc ngủ lại mơ tới. Xem ra bảo vệ Dạ Hoa tiêu tốn quá nhiều sức lực của ta, mới làm chúng tìm được lỗ hổng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT